Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 161

“Không phải chúng ta?” You An hỏi.

“Không phải.” Lâm Thời tin rằng nhiệm vụ của họ tuyệt đối không bị bại lộ. Vị tín đồ đã dẫn họ vào đây, vì con gái bị bệnh nặng, vốn định kiếm một khoản rồi rời tu viện, số tiền đó là thù lao mà Thiên Khải trả cho anh ta. Trừ khi đầu óc có vấn đề, anh ta sẽ không nói ra. Hơn nữa, theo Lâm Thời biết, một ngày sau khi họ vào, vị tín đồ kia đã tự nguyện rời tu viện. Phàm là tín đồ rời tu viện đều phải chịu 80 roi thánh, dù có tội gì, sao tín đồ đó lại có thể ngu ngốc?

Vì vậy, Lâm Thời nói: “Có thể còn có một nhóm người khác.”

Yoi An suy nghĩ một lúc, hạ giọng hỏi: “Có phải trong số chúng ta, những tín đồ mới đến không?”

Câu hỏi hay. Lâm Thời cảm thấy có khả năng, nói: “Để xem đã, cậu tiếp xúc với họ nhiều hơn tôi.”

Nghe vậy, You An có chút khó chịu: “Cứ thế mà vứt nhiệm vụ cho tôi, còn cậu thì sao?”

Thật ra, cậu chỉ khó chịu vì Vincent lúc nào cũng chiếm hết thời gian của Lâm Thời. Ai biết một tín đồ điên cuồng như vậy sẽ làm ra chuyện gì.

Lâm Thời đương nhiên nói: “Chắc chắn là cậu rồi, tôi còn phải đối phó với Vincent.”

Yên lặng một lúc, giọng You An mang theo sự lên xuống kỳ lạ: “Ông ta đối với cậu đúng là biết gì nói nấy.”

Lâm Thời hồn nhiên không biết gì: “Vì tôi giả ngốc giỏi mà.”

You An: “...”

Nói chuyện xong, Lâm Thời đứng dậy đi dạo một vòng quanh Thần Điện, khi quay lại, miệng lẩm bẩm: “Trước đây đến đây toàn vội niệm kinh, chưa từng quan sát kĩ… Bây giờ nhìn, trang trí cũng không tệ.”

You An nói một cách mỉa mai: “Vincent không giảng giải kĩ cho cậu à?”

“Không có đâu.” Trên mặt Lâm Thời hiện lên vẻ đau khổ, “Tôi dạo này cứ giả ngốc, thật sự không muốn học chữ nữa, rõ ràng những chữ đó tôi đều biết!”

Nhưng vì tình báo, Lâm Thời tạm thời chỉ có thể chịu đựng. Hơn nữa, Vincent rất nghiêm khắc, yêu cầu cực cao, nhưng để diễn cho giống, Lâm Thời không thể không mắc lỗi. Điều này dẫn đến cuộc sống học hành của cậu vô cùng gian nan, luôn có những nỗi oán hận không đếm xuể chờ đợi phía trước. Lâm Thời cảm thấy bực bội.

“Không nói chuyện này nữa.” Lâm Thời nhìn xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới nói, “Tôi tối nay định đi tịnh thất xem sao.”

Vị trí Chén Thánh, trừ những nhân vật cốt cán của tu viện, người khác căn bản không biết, bên ngoài cũng không có manh mối cụ thể nào. So với những nơi công cộng khác, tịnh thất, nơi mà trừ tầng lớp cấp cao ra không ai được phép vào, lại trở nên vô cùng khả nghi. You An gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ đến tiếp ứng cậu.”

“Mong có thể sớm kết thúc để có thể về Thiên Khải ăn cơm.” Lâm Thời thở dài nói.

Cậu không muốn kéo dài nhiệm vụ quá lâu, đồ ăn trong tu viện quá dở. Trước khi đi, Lâm Thời còn tiện miệng hỏi thăm đầu gối của You An, người sau nói quỳ thêm ba giờ cũng không vấn đề gì. Lúc này cậu mới yên tâm. Chủ yếu là lo lắng tối nay không có ai đến tiếp ứng.

Tối nay Lâm Thời đặc biệt tích cực.

Vincent trở lại phòng, phát hiện cậu đã tự nguyện chép hai trăm lần cái chữ hay viết sai kia, còn ân cần chủ động mang đến trước mặt ông ta để kiểm tra. Vincent nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười lấy lòng đó một lúc lâu, lúc này mới nhận lấy.

Chữ viết vẫn xiêu vẹo, giống như một đứa trẻ mới vỡ lòng. Nhưng ít ra có thể nhìn rõ. Vincent lướt nhanh qua, phát hiện thế mà từng chữ đều quy củ, không mắc lỗi nào. Ông ta lại cho Lâm Thời viết chính tả tại chỗ một lần, cũng không để lộ ra.

Vincent nheo mắt, ra lệnh: “Đưa tay ra.”

“Vì sao?” Lâm Thời không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Vincent nhìn kĩ, vẻ mặt kì lạ: “Không giấu phao thi à?”

Lâm Thời nghe vậy giận dữ, vỗ bàn nói: “Sao ngài có thể bôi nhọ tôi?! Làm thầy, ngài phải thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào học trò của mình!”

“Sao tôi có thể tin cậu?” Vincent nhẹ nhàng đặt thước dạy học lên bàn, “Cậu từng ngay trước mặt tôi dùng một tờ giấy A4 lớn làm phao, vì cậu nghĩ chỉ cần phao đủ lớn thì tôi sẽ coi đó là bài thi.”

Lâm Thời: “...”

“Tôi bây giờ đã sửa đổi rồi.” Cậu nhấn mạnh, “Không tin ngài cứ khảo tôi lại, tôi tuyệt đối sẽ thể hiện tốt hơn.”

Vincent híp mắt nhìn cậu, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, cầm một cuốn sách lên, nói: “Tiếp tục.”

Ánh mắt của ông ta luôn không tự chủ bị tên dị giáo này hấp dẫn, có lẽ đây là điểm kì lạ của Lâm Thời. Vincent quyết định trong những lần ở chung tiếp theo sẽ tìm ra thêm nhiều bằng chứng chứng minh anh là dị giáo, như vậy có thể đường đường chính chính đuổi Lâm Thời ra khỏi tu viện.

Ông ta vừa nghĩ như vậy, vừa đẩy đĩa hạt mà Lâm Thời thích ăn về phía cậu.

Lâm Thời đang viết chính tả, thấy đĩa hạt càng lúc càng gần, thế là thuận lí tự nhiên vơ một nắm ăn.

Sau đó, cậu bị Vincent trách mắng, nói cả ngày không làm việc đàng hoàng, tâm tư không đặt vào việc học, đến bao giờ mới thoát khỏi thân phận thất học. Lâm Thời nhai hạt trong miệng, đợi một lúc lâu không thấy Vincent rút đĩa hạt đi, liền biết ông ta chỉ nói miệng thôi chứ không thật sự không cho cậu ăn. Thế là yên tâm thoải mái vơ thêm một nắm nữa.

Tối nay cậu còn nhiệm vụ khác, nên thể hiện cực kì thông minh, còn cố ý phát huy thực lực vượt trội chưa từng có, hoàn thành bài tập một cách xinh đẹp, đưa hai tay trình lên trước mặt Vincent.

Chàng trai tóc đen đã đến chỗ ông ta rất nhiều lần, không biết từ lúc nào đã trở nên thoải mái, mũ trùm cũng không đội đàng hoàng, áo choàng trắng cũng lộn xộn, đôi mắt đen trong veo sáng ngời nhìn một cái đã có thể khiến người ta say mê.

Vincent kiềm chế thu lại ánh mắt: “Viết xong rồi à?”

“Không chỉ viết xong, còn viết rất tốt.” Lâm Thời khen mình mà mặt không đỏ, “Ngài xem sẽ biết.”

“...” Vincent nhìn bài làm. Quả thực làm rất tốt. Ông ta ngẩng mắt lên nhìn Lâm Thời: “Hôm nay vui lắm à?”

Đương nhiên là vui, vì cuối cùng cũng có thể bắt đầu hành động để xác định vị trí Chén Thánh. Nhưng cậu không thể nói thẳng ra, vì thế Lâm Thời tiện miệng bịa một lí do: “Bạn bè nói tối nay sẽ đích thân nấu cơm cho tôi ăn, bảo tôi về sớm một chút.”

Yên lặng một lúc, Vincent hỏi: “Đồ ăn trong tu viện không ăn được sao?”

Lâm Thời thành thật nói: “Đặc biệt dở.”

Nhìn biểu cảm, Vincent hẳn là vô cùng cạn lời, nhưng vẫn vẫy tay cho cậu rời đi.

Đêm đó, Lâm Thời lén lút đi theo một con đường nhỏ đến tịnh thất. Trong thời gian ở tu viện, cậu đã đi gần như khắp nơi, hơn nữa với tin đồn về cậu và Vincent, cơ bản là đi đâu cũng không có ai cản. Vincent hẳn là cũng biết cậu đang mượn danh nghĩa của mình để tác oai tác phúc, nhưng không biết vì lí do gì, ông ta không quản.

Khi Lâm Thời đi qua các trạm gác và đến cửa tịnh thất, quả nhiên nghe thấy tiếng sột soạt bên trong. Nhìn dáng vẻ rón rén kia, chắc chắn không phải tín đồ của tu viện.

Lâm Thời nhướng mày, quả nhiên đã bị cậu bắt được rồi. Cậu muốn xem ai mà to gan đến mức dám đến tịnh thất trộm đồ vào lúc này.

Lâm Thời cạy ổ khóa cửa, thò đầu vào, và đối mặt với Trần Mặc, người mà cậu đã lâu không gặp.

Hai người: “?”

Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân. Lâm Thời đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, lập tức bịt miệng Trần Mặc, bổ nhào vào trong tịnh thất, lăn một vòng để tìm chỗ trốn!

Bình Luận (0)
Comment