Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 163

Lâm Thời nghiêng đầu nhìn khoảng cách giữa mình và You An. Quả nhiên cách nhau hơn 1 mét một chút. Cậu ngây người chớp chớp mắt: "Đúng rồi, You An sao cậu lại thế, coi thường tôi à?"

"Không có!" Vưu An sợ trả lời chậm sẽ gây ra hiểu lầm, theo bản năng liếc nhìn Lâm Thời, rồi có chút bực bội nói với Trần Mặc: "Cậu bớt châm ngòi ly gián đi."

Trần Mặc thản nhiên: "Là cậu nghĩ nhiều thôi." Cậu ta chả nói gì nhiều cả.

Lâm Thời nghi ngờ nhìn Tou An. Chẳng lẽ tình cảm của họ đã phai nhạt? Nói thật, từ khi You An mê những thứ như tôn giáo, thần học, họ rất ít gặp nhau. Tình bạn giảm sút cũng là chuyện bình thường. Lâm Thời có chút thất vọng, cảm thán rằng quả nhiên trên đời này không có tình bạn thật sự...

You An vừa thấy vẻ mặt cậu liền biết cậu chắc chắn lại suy nghĩ linh tinh, lập tức nói lớn: "Không phải như cậu nghĩ đâu!"

Lâm Thời giật mình vì giọng nói của cậu ta, lập tức tiến lên che miệng: "Cậu muốn chết à, lỡ dẫn người đến thì sao?"

Ánh mắt You An rất quật cường: "Thì giết."

Giết người trong tu viện, danh tiếng của Thiên Khải lại bị hủy hoại một lần nữa.

"Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa." Lâm Thời thật ra cũng không quá để tâm, "Chúng ta giải tán trước, mấy ngày nữa có manh mối mới thì tập hợp lại."

Trần Mặc nhìn cậu, lại nhìn You An, cuối cùng ra dấu OK.

Ba người về lại chỗ ở của mình. Trên đường, You An có lẽ bị kích động nên đi rất sát Lâm Thời, chỉ cách nửa người. Điều này khiến Lâm Thời đi đường suýt nữa không biết tay nên để đâu. Cậu nhịn một lúc không nhịn được, nói thẳng: "Cậu vẫn nên cách xa tôi một chút, gần quá tay tôi không tiện cử động."

Làm sao mà đi đường cho đàng hoàng được?

You An khựng lại vài giây, ngoan ngoãn lùi ra xa một chút. Anh ta cao hơn Lâm Thời rất nhiều, đứng phía sau giống như một bức tường che trời. Giờ bức tường này dưới ánh trăng đêm càng trở nên trầm mặc, khó hiểu.

Một lúc lâu sau, You An từ từ giải thích: "Tôi thực sự không có ý kiến gì với cậu cả, trước đó như vậy là vì... có cân nhắc khác."

Lâm Thời thất thần đáp: "À."

"..." You An cảm thấy mình bị xem nhẹ, không khỏi ngứa răng, kề gần nói: "Cậu không tò mò là vì cân nhắc gì sao?"

Lâm Thời nhìn cậu ta một cái, rất rộng lượng vỗ vai: "Không sao, tôi biết cậu không muốn nói, không muốn nói thì không nói, không sao cả."

Có lẽ You An là kiểu con trai tâm lí tinh tế, luôn nghĩ những chuyện phức tạp, sâu xa, từ đó trở nên u sầu. Trước đây Lâm Thời không cảm thấy vậy, nhưng Thiên Dạ đã từng thảo luận vấn đề này với cậu. Cô ấy trả lời là You An có lẽ đã trở thành một tín đồ cuồng nhiệt của giáo phái nào đó, nên mới trở nên sợ sệt, rụt rè.

Mặc dù Lâm Thời cảm thấy từ "sợ sệt, rụt rè" dùng để miêu tả You An có chút không chính xác.

Đang suy nghĩ, Lâm Thời liếc nhìn You An.

Anh ta nhíu mày, hai mắt híp lại, môi mím chặt, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Hơn nữa nếu Lâm Thời không nhìn lầm thì ánh mắt You An luôn chú ý đến mình.

Được rồi, bây giờ có thể dùng từ sợ sệt, rụt rè để miêu tả được rồi.

"Lâm." You An đột nhiên lên tiếng.

Lâm Thời nhìn anh ta với ánh mắt bao dung và hiền từ: "Ơi, cậu nói đi."

You An dừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Lâm Thời, như muốn nhìn ra điều gì đó từ bên trong. Nhưng rất tiếc, đôi mắt này giống như Lâm Thời, trong trẻo và thiếu hiểu biết.

"... Tôi đọc trong giáo lí, một người dơ bẩn không trong sạch, bất kể nam hay nữ, trên người đều sẽ tỏa ra mùi khó chịu." Ánh mắt You An đảo loạn, lo lắng nói, "Cậu có bao giờ ngửi thấy mùi đó trên người tôi không?"

Cái gì mà vớ vẫn vậy? Lâm Thời thấy thật kì lạ: "Không có, cậu chẳng phải rất sạch sẽ sao?"

Vừa nhìn là biết không hiểu, You An có chút tuyệt vọng: "Tôi không nói chuyện đó, thôi được rồi, cậu cứ nói cho tôi biết, trên người tôi có mùi gì mà cậu không thích không?"

Lâm Thời im lặng. Đợi vài giây không thấy trả lời, You An đã tự giễu cúi đầu, chủ động lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.

Đúng lúc này, Lâm Thời mở lời: "Có. Khoảng thời gian trước cậu chẳng phải thích xịt nước hoa à? Mùi đó đặc biệt nồng, mùi tinh dầu công nghiệp rất nặng, tôi không thích."

You An: "..."

"Thế trước đó thì sao?"

Lâm Thời nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Nếu cậu nói lúc huấn luyện xong người đầy mồ hôi, thì đúng là không dễ chịu."

You An im lặng. Anh ta giờ cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với Lâm Thời.

Nhưng mà.

You An nhìn thanh niên tóc đen vô tư vô lo bên cạnh.

Thế này cũng tốt. Anh ta từng bước đi đến bên cạnh Lâm Thời, giữ một khoảng cách xã giao bình thường và thân thiện.

"Bây giờ tôi có người mình thích, nhưng tôi không xứng với người đó." You An nói.

Lâm Thời nhìn ánh trăng trên trời, một bên cảm thán "tròn thật", một bên làm cố vấn cuộc đời cho người anh em tốt của mình: "Chuyện tình cảm không thể ép buộc, nếu cậu tự ti, chi bằng từ bỏ đi."

Không ngờ lại là câu trả lời này, You An sững người, rồi nói: "Cậu vô tình thật đấy."

"Vốn dĩ là vậy mà." Lâm Thời thu lại ánh mắt, nhìn You An một lần nữa, rất có vẻ đầy thâm ý: "Chuyện tình cảm vốn dĩ là ngàn vạn thay đổi, biết đâu hôm nay cậu thích người đó, ngày mai lại không thích, ngày kia lại yêu người khác thì sao?"

You An bị chọc cười, dứt khoát nói: "Tuyệt đối không thể."

Lâm Thời nhún vai: "Ai mà biết được."

Nếu không phải anh bạn mơ ước mông của tôi, tôi cũng đâu đến nỗi nói vô tình như vậy.

Đúng vậy, Lâm Thời đã đoán được người You An thích là cậu. Nhưng có lẽ chuyện này đã trải qua nhiều rồi, cậu giờ không còn quá nhiều cảm xúc dao động nữa.

Đơn giản là hơi xui xẻo thôi, cậu giờ rất bình thản, thật sự.

... Mẹ kiếp, toàn một đám gay!

Mấy ngày nay Lâm Thời đều sống trong một bầu không khí "mọi người đều gay, mình tôi thẳng". Cậu thậm chí bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ cả Vincent cũng là kẻ b**n th** mơ ước mông của mình.

"Lâm." Vincent đặt bút lông xuống, rất bình tĩnh nói, "Từ sáng nay nhìn thấy cậu, cậu vẫn luôn đứng cách tôi 10 mét trên bệ cửa sổ làm bài tập, xin hỏi cậu có băn khoăn gì không?"

Lâm Thời nói cứng: "Phong cảnh ở đây đẹp, làm bài tập thoải mái."

"..." Vincent không nghĩ rằng bệ cửa sổ còn chưa cao bằng eo Lâm Thời có thể thoải mái được chỗ nào. Ông ta uyển chuyển nói: "Hay là cậu ngồi lại đây đi."

Lâm Thời mím môi, xoa xoa cái lưng đau nhức của mình, cảm thấy vẫn phải nghĩ cho sức khỏe của bản thân. Thế là cậu cọ cọ rồi ngồi trở lại.

Lâm Thời vừa làm bài tập, vừa lén lút quan sát Vincent. Tên này lớn lên cũng không tệ, phong lưu nho nhã vô cùng tuấn tú, mày mắt mang theo vẻ học thức nhưng không hề yếu ớt. Nói như vậy, kiểu người này chắc không phải đồng tính, đúng không.

Lâm Thời suy nghĩ miên man, biểu hiện trên mặt là trống rỗng, bài tập dưới bút không động một chữ.

Vincent nhíu mày: "Suy nghĩ gì thế?"

Đầu óc còn chưa quay lại Lâm Thời buột miệng thốt ra: "Suy nghĩ ngài có phải có ý đồ khác với tôi không."

Bình Luận (0)
Comment