Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 169

Khoang lái của chiếc cơ giáp bay quả thật không đủ chỗ cho nhiều người, nhưng Lâm Thời nhìn quanh, cảm thấy vẫn có thể nhét vừa thêm một You An nữa.

Nhưng Trần Mặc đưa ra câu trả lời: "Tôi bảo chiếm chỗ là chiếm chỗ, chẳng lẽ cậu thấy thân hình hắn nhỏ à?"

Lời nói thì là vậy, Lâm Thời do dự một lúc, sau đó cả người ghé lên cửa sổ nhìn xuống——

Chỉ thấy đám tu sĩ tuần tra của tu viện mở cơ giáp, đạn và chùm tia năng lượng, cùng với kiếm quang từ quang đao không tiếc mạng sống chém vào người You An đang treo lủng lẳng. You An cứ như một con mồi cố ý bị treo ở đó, thường xuyên duỗi thẳng chân vặn người, trông buồn cười muốn chết. Có một cảm giác nếu cười sẽ xuống địa ngục.

Sau khi xác định với bản lĩnh của You An hiện tại thì anh ta sẽ không gặp chuyện gì, Lâm Thời cuối cùng cũng yên tâm, vạch trần: "Thật ra cậu đang trả thù vụ đánh nhau của hai người trước đó đúng không?"

Trần Mặc hừ một tiếng, cũng không cãi lại: "Rõ ràng." Nói rồi, cậu ta kéo cần điều khiển về phía trước, tốc độ rõ ràng tăng lên không chỉ một bậc.

... Thế nên ngay cả tốc độ làm You An bốc hỏa cũng là cố ý.

Lâm Thời ngồi xổm trong một góc, lặng lẽ ôm chặt Chén Thánh, sợ Trần Mạc không vui cũng treo cậu ra ngoài cơ giáp.

Cơ giáp một đường đi thẳng, cho đến khi ra khỏi vùng thiên hà của tu viện, cậu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, You An vô cùng chật vật trèo vào từ bên ngoài cơ giáp. Anh ta đã treo ở ngoài mấy tiếng, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, vừa vào đã sầm mặt đi đến chỗ ghế điều khiển của Trần Mặc.

Thấy lại sắp cãi nhau, Lâm Thời lập tức tóm chặt ống quần của You An, nở một nụ cười ngây thơ vô tội: "Bình tĩnh một chút You An, hai cậu bây giờ mà đánh nhau, ba chúng ta đều phải chôn thây ở vùng thiên hà này, tôi vẫn chưa muốn chết sớm đâu."

Nói xong, Lâm Thời lại rất chu đáo nói: "Tôi thấy quần áo và tóc cậu đều ướt, tôi lau giúp cậu nhé."

Ở bên ngoài thổi gió mấy tiếng đồng hồ, đầu óc đã sớm không bình thường, You An lúc này mới từ từ hoàn hồn, cẩn thận suy nghĩ một lúc. Cảm thấy việc để Lâm Thời lau tóc cho mình có sức hấp dẫn hơn, thế là ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu, đôi mắt ướt đẫm mang theo chút tủi thân nhìn chằm chằm Lâm Thời.

Cách đó không xa, Trần Mặc đã sớm đoán được sẽ như vậy nên bật cười thành tiếng. Nghe thấy giọng của cậu ta, You An lại bắt đầu bồn chồn, Lâm Thời vội vàng đưa tay ôm lấy mặt anh ta: "Suỵt, cậu ngoan một chút, tôi sẽ giúp cậu lau khô tóc ngay."

Cơ bắp toàn thân của người đàn ông từ từ thả lỏng, lông mày vẫn nhăn, dường như đang đấu tranh trong não. Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại dưới sự trấn an của Lâm Thời, đầu nghiêng sang một bên, gần như nửa người đè lên bàn tay của chàng trai tóc đen, nhưng vẫn rất lí trí kiểm soát lực đạo. Giống như một con chó lớn bồn chồn nhưng dính người.

Lâm Thời thở dài, nhận mệnh lau đầu ướt đẫm mồ hôi cho You An. May mà lúc này You An rất ngoan, bảo cúi đầu là cúi đầu, mồ hôi chảy vào mắt cũng không rên một tiếng. Giống như sau một cơn điên cuồng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng ngắn ngủi, không biết có thể kiên trì bao lâu.

Lâm Thời chỉ có thể dốc hết sức làm anh ta yên tĩnh thêm một lúc, dù sao bây giờ Trần Mặc đang lái cơ giáp, vì mạng sống của ba người, cậu không thể không hi sinh.

Chiếc khăn mềm mại, khô ráo rất nhanh đã thấm đầy mồ hôi, Lâm Thời tìm thấy một căn phòng kín trong khoang lái, kéo You An vào tắm rửa. Cũng chính lúc này cậu mới biết, thì ra khi một người đàn ông ở trạng thái cực kì tức giận, chỗ nào đó sẽ c**ng c*ng.

Đúng là b**n th**.

Lâm Thời cảm thán, rồi mặt không biểu cảm quấn khăn tắm cho You An, bình tĩnh nói: "Chú ý một chút đi You An." Chẳng trách trước đây Thiên Dạ luôn nói You An là một thằng hỗn láo để d*c v*ng kiểm soát đại não. Xét một cách bình tĩnh, Lâm Thời cảm thấy mình ở trạng thái đó tuyệt đối sẽ không có phản ứng sinh lí. Thật quá đáng.

Sau khi tắm xong, You An dường như đã khôi phục lại một chút lí trí. Thấy Lâm Thời quấn khăn tắm lỏng lẻo, còn tốt bụng gạt tay cậu ra, tự mình quấn lại. Xong xuôi, You An nhìn biểu cảm của Lâm Thời, bỗng nhiên cười, giọng nói mờ ám: "Lâm có vẻ rất sốc, cũng đâu phải lần đầu thấy, rồi cũng phải quen thôi."

Lâm Thời: "..." Cậu không nhịn được nói với vẻ ghét bỏ: "Cuối cùng ai muốn quen với đồ của cậu, cậu muốn phát điên à?"

Nói xong, Lâm Thời còn tạt một muỗng nước vào mặt You An, ý đồ làm anh ta tỉnh táo một chút. You An bị tạt nước quay đầu đi, may mà cũng có chút tác dụng. Ngực anh ta phập phồng, th* d*c, sau đó kéo tay Lâm Thời, nói: "Chỗ này chật quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Hai người ra khỏi khoang tắm hẹp, liền nghe thấy Trần Mặc nói: "Chịu ra rồi à? Cứ tưởng hai người làm chuyện không thể nhìn nổi trong đó."

Lâm Thời mắng: "Thằng họ Trần, cậu bớt nói vài câu sẽ chết à?"

Trần Mặc nhướng mày: "Sẽ chết."

May mà lúc này You An đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không đầu óc u mê đi làm chuyện hỗn xược nữa, chỉ kéo Lâm Thời ngồi vào một góc, chân dài duỗi ra liền cuốn toàn bộ người chàng trai tóc đen vào trong lòng.

Lâm Thời giãy giụa một lúc vẫn không thấy hiệu quả, You An đè tay cậu lại, nói nhỏ: "Cho tôi ôm một lát, chỉ một lát thôi." Người đàn ông trông thật đáng thương, đáy mắt còn đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn.

Lâm Thời nghĩ đến trạng thái của anh ta vừa rồi, không tự giác mềm lòng xuống: "... Được rồi." Cậu nhích mông, không nhịn được nói: "Vậy cậu đừng động tay động chân."

Vừa dứt lời, liền cảm nhận được lồng ngực người đàn ông phía sau rung lên, là You An đang cười. Anh ta không quan tâm nói: "Nghĩ lung tung gì thế, cậu không đồng ý, tôi nào dám."

Lời trong lời ngoài, đều như đã biết điều gì đó. Lâm Thời không lên tiếng. Mặc cho You An ôm eo, đầu gác trên vai cậu, hơi thở nhẹ nhàng và chậm rãi.

Hai người không chênh lệch chiều cao quá nhiều, nhưng hình thể và khung xương đối lập rõ rệt, nhìn từ phía sau, Lâm Thời gần như bị You An bao phủ hoàn toàn, không nhìn thấy một chút nào.

Hơi thở của người đàn ông làm Lâm Thời ngứa tai, cậu không tự giác nghiêng người về phía trước. Kết quả vừa có động tác, eo đã bị You An ấn lại, giọng khàn khàn: "Trốn cái gì, cậu ghét tôi lắm à?"

Ghét thì không thể nói là ghét, Lâm Thời mím môi: "Kì cục lắm, cậu đừng dựa gần quá."

You An bật cười: "Cậu đã ở trong lòng tôi, còn bảo tôi đừng dựa gần quá, lời này có phải hơi thừa không?"

Lâm Thời: "..."

Cậu cũng không biết phải nói gì.

Nhưng Uou An im lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu biết tôi thích cậu."

Một câu trần thuật đơn giản, lật đổ tất cả những gì Lâm Thời đã chuẩn bị tâm lí. Cậu hít một hơi thật sâu, giãy giụa: "Cậu tránh ra!"

Cái thể loại gì thế này! Kiếp trước cậu đã gây ra tội gì sao! Hết người này đến người khác!

Chỉ là còn chưa động được hai cái, You An đã siết chặt lòng bàn tay, đau khổ nói: "Đừng đi, đừng đi."

"Bây giờ tôi không tỉnh táo lắm." You An nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng, "Đợi tôi ổn lại, cũng không dám dựa gần cậu như vậy nữa."

Bình Luận (0)
Comment