Hành tinh Thiên Khải này từ lâu đã không còn thích hợp cho con người sinh sống. Ngoại trừ những sát thủ phiêu bạt không nơi nương tựa ở đây, trên hành tinh này chẳng còn một ai. Điều này cũng thuận tiện cho Thiên Khải hoạt động thoải mái.
Xét cho cùng, nguyên nhân là do cái hố thiên thạch khổng lồ ở mặt trái của hành tinh. Từ trường dưới đáy hố có vấn đề, và khắp nơi đều có những con quái thú kì dị, cứ cách một thời gian lại bò từ dưới hố lên, gây hại cư dân xung quanh. Hơn nữa, quái thú xuất hiện liên tục không dứt, không ai biết chúng đến từ đâu. Nếu không thể tiêu diệt hết, thì đơn giản là di dời. Dần dần, hành tinh này không còn một bóng người.
Cho đến khi người sáng lập Thiên Khải tình cờ phát hiện ra hành tinh hoang này, quyết định đóng quân lâu dài tại đây, và dẫn dắt thuộc hạ gia cố hố thiên thạch, mỗi một thời gian lại cử người xuống hố để tiêu diệt tinh thú.
Lâm Thời nhàn rỗi không có việc gì, cầm khẩu súng trong tay lau chùi, sau đó ngước cằm lên, ra lệnh: "Tống Thư, qua bên kia xem có gì bất thường không."
Tống Thư khó nhọc xách theo một chiếc hộp, nghe vậy thì đáp lời, chạy chậm đến bên cạnh hố thiên thạch, lấy dụng cụ ra từ trong hộp, ngồi xuống kiểm tra dao động từ trường của hố.
Phía sau cậu ta, Lâm Thời và Derrick kê một chiếc ghế nhỏ, thảnh thơi ngồi. Câu nói của Thiên Dạ gửi đến trước khi khởi hành, Lâm Thời vẫn ghi nhớ trong lòng. Dù cậu không biết một phế vật yếu ớt đến nỗi chân tay cũng không nhấc lên nổi như Tống Thư thì có thể làm được trò trống gì, nhưng vẫn cẩn thận thì hơn.
Ban ngày ở Thiên Khải nóng như bước vào phòng xông hơi, Lâm Thời lau mồ hôi trên trán, cúi đầu ấn nút điều chỉnh nhiệt độ trên cánh tay của bộ đồ tác chiến, than vãn: "Ai cũng bảo là do hố thiên thạch sai, nhưng anh thấy nơi này không thích hợp để ở cũng có lí do về khí hậu đấy. Ban ngày nóng chết, ban đêm lạnh chết."
"Có lẽ vậy." Derrick rũ mắt, đưa cho cậu một túi chườm đá lạnh. Lâm Thời nhận lấy áp vào lòng bàn tay, lúc này mới thấy thoải mái hơn. Cậu nheo mắt nghỉ ngơi một lát, đột nhiên móc ngón tay Derrick, nhỏ giọng hỏi: "Em thấy Tống Thư thế nào?"
Derrick nhìn ngón tay của họ đang đan vào nhau, khóe môi không tự chủ được cong lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, không mấy quan tâm nói: "Không để ý lắm."
"Em thấy người đó tốt hay xấu?"
Derrick nhíu mày: "Cái loại yếu đuối như thế, em thấy tốt hay xấu cũng như nhau thôi." Dù sao cũng chẳng gây ra được sóng gió gì lớn.
Lời này của Derrick cũng có lí. Nhưng Lâm Thời lại nghĩ, mọi chuyện không nên quá tuyệt đối. Lỡ đâu Tống Thư lại có năng lực ngầm thì sao?
Đang suy nghĩ, Tống Thư đã thu thập xong dữ liệu, thở hổn hển chạy về, trán đầy mồ hôi: "Thu, thu thập xong rồi. Dao động từ trường vượt quá mức bình thường. Chúng ta có cần đi xuống không?"
Lâm Thời nhìn cậu ta một lúc, nói: "Giơ tay lên."
Khi cậu ra lệnh bằng giọng điệu ấy, Tống Thư nhíu mày một cách khó nhận ra, nhưng rất nhanh biến mất, ngoan ngoãn giơ tay lên. Lâm Thời ấn nút điều chỉnh nhiệt độ trên cánh tay cậu ta, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Lúc phát đồ tác chiến ra không nghiên cứu à? Cậu định đội cái nóng này đi xuống giết quái thú à?"
Mặt Tống Thư đỏ lên, không biết là vì tức hay xấu hổ.
Mấy người thu xếp trang bị, tháo huy hiệu trước ngực ném xuống đất, lần lượt lên cơ giáp của mình. Lâm Thời ngồi trong buồng lái, giơ tay quẹt qua màn hình quang học, thấy cơ giáp của Tống Thư rõ ràng nhỏ hơn họ một cỡ, thao tác còn có chút trễ nải, không trôi chảy. Di chuyển giống như một con chim cánh cụt lảo đảo.
Nhưng để đối phó với quái thú cấp thấp dưới đáy hố, thế là đủ rồi.
Lâm Thời thu lại tầm mắt, không để ý nữa, điều khiển cơ giáp giơ tay lên: "Đi thôi."
Ba chiếc cơ giáp như những mũi tên rời cung, lao thẳng vào vực sâu của hố thiên thạch. Càng đi xuống, không khí xung quanh càng loãng. Lâm Thời điều chỉnh bình dưỡng khí, giọng nói có chút trầm: "Phòng bị."
Bên tai truyền đến lời đáp của Derrick: "Đã nhận."
"Tống Thư đâu?" Lâm Thời nhìn vào cần điều khiển. Một lúc sau, mới có một giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên: "Đã, đã nhận." Khi truyền đến tai Lâm Thời, giọng nói ấy trở nên yếu ớt và vụng về đến lạ. Cậu thở dài. Lát nữa chiến đấu chắc phải phân tâm bảo vệ Tống Thư nữa.
Cũng may, quái thú dưới đáy hố không có cấp bậc quá cao. Thiên Khải đã đóng quân ở đây nhiều năm như vậy, các sát thủ dưới quyền họ cũng đã nắm rõ tập tính của chúng. Ra tay nhanh, chuẩn, và tàn nhẫn.
Cơ giáp lướt qua đàn tinh thú, ẩn hiện những tia kiếm quang xé toạc thịt da, cùng những viên đạn bắn vỡ đầu. Cơ giáp được làm từ vật liệu đặc biệt, máu không dính vào, sau trận hỗn chiến vẫn sạch sẽ như mới.
Ba người tác chiến, Lâm Thời và Derrick phối hợp ăn ý. Khoảng cách giữa hai chiếc cơ giáp sẽ không bao giờ vượt quá 3 mét, chỉ cần một cái chớp mắt, họ lại kề sát bên nhau. Mặc dù Lâm Thời không muốn thừa nhận, nhưng Derrick thực sự rất hiểu cậu. Họ hợp tác với nhau rất thoải mái.
Ngược lại, thao tác của Tống Thư thì có vẻ hơi kém. Tinh thần lực của cậu ta có lẽ không đạt đến cấp S, tốc độ không theo kịp, sức mạnh lại càng tệ hơn. Cậu ta phải dồn hết tinh thần mới có thể tránh được đòn tấn công của quái thú. Càng về sau, sức lực của Tống Thư càng yếu đi.
Lâm Thời nhận ra điều đó, bảo Derrick đi trước một mình, còn mình đi theo sau Tống Thư, giúp cậu ta dọn dẹp chướng ngại vật. Áp lực giảm đột ngột, Tống Thư hoàn hồn, định cảm ơn, nhưng lại phát hiện người phía sau là Lâm Thời.
Cậu ta mím môi dưới, nói: "Lâm vẫn luôn chăm sóc mọi người như vậy sao? Thảo nào họ đều thích cậu."
"Nói linh tinh gì đấy?" Giọng Lâm Thời nhẹ nhàng, rõ ràng là còn thừa sức, "Đây là thao tác chiến trường, được chưa?"
Cậu cảm thấy Tống Thư vẫn cần rèn luyện thêm, giải thích: "Người ở Thiên Khải rất nhiều, nhưng công việc lại quá nguy hiểm. Để giảm thiểu tổn thất, loại ý thức đồng đội cơ bản này vẫn phải bồi dưỡng." Giọng Lâm Thời mang theo ý cười: "Lát về tôi sẽ dạy cậu nhé."
Tống Thư: "... Vâng."
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao, khi nói ra từ miệng Lâm Thời, nó luôn mang một chút cảm giác giáo huấn và khoe khoang. Tống Thư biết mình có tâm lí không bình thường, cậu ta thực ra chỉ ghen tị tại sao Lâm Thời lại được nhiều người yêu quý đến vậy. Cậu ta rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, đàn tinh thú cuối cùng lại một lần nữa bị lùa về vực sâu. Lâm Thời dựa vào buồng lái, gọi tên Tống Thư, bảo cậu ta xuống kiểm tra dao động từ trường xung quanh. Nếu đã trở lại giá trị bình thường, họ có thể quay về.
Vừa nói, cậu vừa nhìn chằm chằm đàn quái thú ở phía xa. Chúng bị lùa vào trong một rào chắn cơ học. Lâm Thời mới dùng tinh thần lực để tu sửa hàng rào chưa lâu. Lúc này chúng bị ngăn cách bên trong, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn chằm chằm những con người bên ngoài. Lâm Thời chuyển tầm mắt, không mấy bận tâm.
Giọng Tống Thư truyền đến: "Tôi, tôi kiệt sức rồi, có lẽ không nhấc nổi dụng cụ nữa." "... Xin lỗi."
"Chậc." Lâm Thời trực tiếp nhảy ra khỏi cơ giáp, đi đến trước cơ giáp của Tống Thư, gõ gõ. Tống Thư vội vàng mở cửa buồng lái, vẻ mặt cảm tạ nói: "Cảm ơn cậu."
"Có gì đâu." Lâm Thời vẫy tay, ra hiệu cho cậu ta đi nghỉ ngơi, còn mình một tay xách chiếc hộp đựng dụng cụ, nhảy xuống khỏi cơ giáp.
Ngay khi vừa chạm đất, cơ giáp của Tống Thư đột nhiên nhấc chân, mạnh mẽ đá Lâm Thời văng ra ngoài!
Lâm Thời: "?"
Mặt anh ngơ ngác. Cơ thể con người so với cơ giáp thì không có chút sức chống cự nào, cậu bị quét thẳng vào trong rào chắn cơ học.
Gần như ngay lập tức, Derrick điều khiển cơ giáp lao thẳng vào!