Cái gì gọi là quần áo 39 tệ chó còn không mặc?
Ám chỉ Lâm Thời là chó à?
Thật là một chút phép tắc cũng không có.
Mấy cậu ấm quý tộc này mới đúng là EQ bị chó tha đi, chẳng biết nói chuyện.
Black nói: "Tôi thật lòng nghĩ vậy mà, vải của quần áo 39 tệ thì tốt đi đâu được, cậu không sợ nó ma sát gây chai sần trên người à?"
Lâm Thời vẫn mỉm cười: "Tôi không yếu ớt đến thế."
Cậu không bao giờ cãi cọ với mấy cậu ấm quý tộc chết tiệt này, bởi vì cậu có phép tắc, có EQ, sẽ không ám chỉ người khác là chó.
Đến nước này, Lâm Thời nghĩ người ngốc đến đâu cũng phải nhận ra thái độ của cậu mà im lặng chứ?
Kết quả, cậu nhóc này không biết điều.
Hắn ta vẫn nói, hơn nữa biểu cảm và thần thái còn mang theo một vẻ thương hại đáng ngờ: "Có phải nhà cậu gặp vấn đề kinh tế không? Dù sao người bình thường sẽ không mặc quần áo rẻ tiền như thế."
"Nhưng thật ra tôi nghĩ dù nhà có vấn đề thì cũng không đến mức phải mặc quần áo 39 tệ mới sống sót được..."
Thôi, đủ rồi.
Lâm Thời muốn bịt miệng hắn ta lại, nói cho hắn biết chúng ta không thù không oán đâu cần phải truy sát nhau như vậy.
Chi bằng nói thẳng mọi chuyện ra.
Lâm Thời cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh: "Tôi là học sinh đặc cách."
"Học sinh đặc cách cũng không..." Black sững sờ, "Cậu là học sinh đặc cách?"
Lâm Thời: "Tôi còn mặc quần áo của chó, cậu còn nghi ngờ gì nữa?"
Black nửa ngày không nói nên lời.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Thời một lúc lâu, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, một bộ dạng thế giới quan sụp đổ.
Lâm Thời nói với giọng điệu tốt bụng: "Sao thế, không chấp nhận được một học sinh đặc cách nghèo nàn ngồi cùng cậu sao?"
"Thật ra tôi có thể đổi chỗ ngồi."
Vừa nói xong, cậu đã định đứng dậy.
Kết quả Black trực tiếp kéo góc áo cậu lại: "Khoan đã, tôi đâu có nói là không ngồi chung với cậu!"
Lâm Thời nhẹ nhàng gạt tay hắn ta ra: "Cẩn thận một chút, quần áo 39 tệ sẽ làm tay cậu bị chai sần đấy."
Black: "..."
Sớm biết đã không nhiều lời.
Hắn ta từ từ kéo Lâm Thời về chỗ ngồi, nói cẩn thận: "Tôi thật sự không ngờ, trong ấn tượng của tôi học sinh đặc cách không giống cậu."
"Vậy cậu nói xem." Lâm Thời tỏ vẻ rất mong đợi.
Black hồi tưởng lại một chút: "Học sinh đặc cách không phải đều không thích nói chuyện sao? Mặc đồ rất giản dị..."
Lâm Thời cắt ngang hắn: "Quần áo 39 tệ của tôi không giản dị à?"
Black cảm thấy không thể vượt qua được rào cản này, cầu xin nói: "Tôi thật sự sai rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"
Lâm Thời hiểu ý, làm một cử chỉ "cậu tiếp tục đi."
Thế là Black tiếp tục nói: "Ăn mặc giản dị, hơn nữa cả ngày ủ rũ, hoặc là cứ ôm quyển sách, thường xuyên là một bộ dạng hận trời hận đất, khinh bỉ toàn thế giới. Nhưng lại phải đối với chúng tôi cung kính, phiền thật sự."
Lâm Thời nói: "Vậy cậu có thể đi xem bạn cùng phòng của tôi."
Quả nhiên, hoàn toàn phù hợp với từng điểm.
Xem ra cậu vẫn ngụy trang chưa đủ tốt.
Nhưng ai nói học sinh đặc cách chỉ có một loại hình tượng chứ?
Lâm Thời cậu thì không.
Về điểm này, cậu vẫn rất tự hào.
Black lắc đầu: "Tôi không cần giao tiếp với học sinh đặc cách như vậy, cậu nói... cũng được."
Ít nhất là đẹp mắt.
Lâm Thời nhìn hắn ta: "Cậu cũng chỉ tàm tạm thôi."
Black: "?"
Chưa kịp để hắn mở miệng, Lâm Thời đã lớn tiếng: "Cậu không thấy cậu không có một chút phép tắc nào sao? Tôi đang trò chuyện rất tử tế với cậu, vậy mà cậu lúc thì nói quần áo tôi rẻ tiền, lúc thì nói tôi là chó, giờ lại còn nói tôi 'tàm tạm'. Tại sao lại là 'tàm tạm', tôi không xứng đáng để cậu nói một câu 'vô cùng hoàn hảo' sao?"
Black bị cậu làm cho choáng váng, nửa ngày sau mới lắp bắp nói ra một câu: "Tôi, tôi không có nói cậu là chó."
"Cậu nói rồi." Lâm Thời lạnh nhạt nói, "Bây giờ tôi rất đau lòng."
Vừa nói vừa nhích mông, ngồi xa Black ra một chút.
Không hiểu sao, khi đại não còn chưa kịp phản ứng, miệng Black đã mở ra, phun ra một câu khô khốc "Xin lỗi."
Một lời xin lỗi vừa ra, những lời sau đó cũng dễ nói hơn nhiều.
Tóm lại, thái độ tốt hơn hẳn.
Lâm Thời cuối cùng cũng chịu nói chuyện nhiều hơn với hắn ta.
"Nhưng sao giáo sư còn chưa đến?" Lâm Thời hỏi.
Black bây giờ đã trở nên rất ngoan ngoãn, nói: "Tiết này giáo sư không đến, được thay bằng một buổi tọa đàm của học trưởng ưu tú."
Lâm Thời liếc nhìn điện thoại: "Cũng không ưu tú lắm đâu, đã trễ mười mấy phút rồi kìa."
"Chuyện này cậu cũng không biết sao?" Lời này vừa thốt ra, Black lập tức cảnh giác nói tiếp, "Không phải ý nói cậu không có kiến thức đâu. Vị học trưởng ưu tú này là tiểu hoàng tử của Liên Bang chúng ta, tốt nghiệp ở đây năm ngoái, hiệu trưởng đã tốn chín trâu hai hổ mới mời được cậu ấy về lại."
Black vẻ mặt sùng bái: "Có thể nhìn thấy hoàng tử, cậu ấy có trễ một chút thì đã sao đâu?"
"..." Lâm Thời khó khăn mở miệng, "Tiểu hoàng tử này không phải tên là Samuel chứ?"
Black kinh ngạc: "Đúng vậy, chính là điện hạ Samuel. Nhưng sao cậu lại có biểu cảm này?"
Lâm Thời bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Tôi trốn học đây."
"?" Black muốn ngăn cậu lại, trong lúc vội vàng liếc mắt, buông tay ra, nói, "Cậu trốn không thoát đâu, điện hạ Samuel đã đến rồi."
Lâm Thời nhắm mắt lại, ngồi phịch xuống ghế.
Đúng là đôi khi người ta không nên có quá nhiều h*m m**n học hỏi, giờ thì hay rồi, ngồi ngay giữa hàng đầu tiên, Samuel ngẩng đầu là có thể thấy cậu, tránh cũng không được.
Trừ phi bây giờ cậu không cần thể diện nữa mà chui thẳng xuống gầm bàn, cùng lắm sau này nổi tiếng ở Học viện Hoàng gia, lưu lại một vết đậm sâu.
Lâm Thời cuối cùng vẫn không chui gầm bàn.
Giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền, Lâm Thời cảm thấy thua người không thua trận, gặp thì sao chứ?
Nghĩ vậy, cậu đặt sách lên bàn, kẹp bút giữa các ngón tay, ngẩng đầu quang minh chính đại đối diện với Samuel.
Trên bục giảng, Samuel mặc một bộ lễ phục cao cấp không thể mua được với 39 tệ, tóc được tạo kiểu tinh tế, vẻ mặt bình tĩnh, lý trí.
Khi nhìn thấy Lâm Thời, mắt cậu ta khẽ giật, rồi nhanh chóng dời đi, không chút gợn sóng tiếp tục kể về chuyện của mình.
Lâm Thời lén thở phào nhẹ nhõm.
Xem kìa, đâu có chuyện gì xảy ra đâu.
Black bên cạnh chứng kiến tất cả, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Sao hai người này lại có cảm giác như cod tình cảm vậy?
Nhưng biểu hiện tiếp theo của Lâm Thời lại quá bình thường.
Cậu chăm chú lắng nghe buổi tọa đàm, thỉnh thoảng dùng bút ghi lại cái gì đó vào sách. Mặc dù Black tò mò nhìn sang thì chỉ thấy toàn những người que.
Sau khi tọa đàm kết thúc, Lâm Thời lập tức gấp sách lại, vác balo muốn đi.
Tốc độ cực nhanh này khiến tay Black vồ hụt, chỉ có thể bất lực đứng lên kêu: "Cậu đi đâu đấy?"
Lâm Thời không trả lời.
Ngay lúc cậu sắp bước qua ngưỡng cửa, một cánh tay chắn trước người cậu.
Lâm Thời vẻ mặt bình tĩnh, nâng tay đó lên và tiếp tục đi về phía trước.
Samuel: "...Lâm Thời, cậu dừng lại."