Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 207

Giống như tiếng chuông lớn vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Black. Ánh mắt kỳ dị, dường như đang xem một loài động vật quý hiếm chưa khai trí. Lục Cẩm bóp điếu thuốc, rũ xuống vài tàn thuốc, một ngón tay chỉ vào Black, hỏi Lâm Thời: "Bạn của cậu?"

Lâm Thời gật đầu: "Cũng coi là vậy."

Nghe vậy, người đàn ông híp mắt, bình luận sắc bén: "Khá ngu ngốc."

Lâm Thời cũng cảm thấy vậy, nhưng nghĩ đến tính cách của Black cũng không tệ, vì thế bênh vực: "Đừng nói cậu ấy."

Hai người nói chuyện qua lại, trong ngữ khí toàn là sự quen thuộc. Black hoàn toàn ngốc ra. Có ý gì? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu ta âm thầm kéo vạt áo Lâm Thời, rụt rè hỏi: "Cậu quen họ sao?"

Wendy có chút không chịu nổi, dùng sức kéo Black trở lại, sau đó nghiêm túc nói với Lâm Thời: "Cậu cứ bận đi, tôi dẫn họ về."

Lâm Thời suy nghĩ một chút, nhắc nhở: "Cứ ở bên kia chờ tôi, đừng về trường học." Cậu không lái xe tới đây.

Wendy làm dấu hiệu đã hiểu.

Trường đua dần trở nên bình thường có trật tự. Lục Cẩm ném điếu thuốc còn lại vào thùng rác, thong thả đánh giá Lâm Thời một vòng, lúc này mới nói: "Không ngờ có thể gặp cậu ở đây, lại bỏ nhiệm vụ rồi sao?"

Lâm Thời phủ nhận kịch liệt: "Không phải, tôi đến học."

"Cậu ấy hả?" Lục Cẩm cười ho vài tiếng: "Quy tắc quân đội còn không thuộc mà lại đi học."

Ý gì đây? Lâm Thời cảm thấy bị sỉ nhục: "Anh khinh thường tôi có phải không?"

"Thế thì tôi đâu dám." Lục Cẩm xua tay.

Đúng lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, giọng nói lạnh lùng của Thượng tướng Devin vang lên: "Nói đủ rồi, có thể nói chuyện chính sự chưa?"

Lâm Thời khựng lại.

Lục Cẩm lập tức đứng nghiêm, làm động tác chào quân đội quy củ: "Rõ!" Rồi sau đó liền ngồi xổm xuống đất, bắt đầu nghiên cứu thi thể nửa sống nửa chết của tên sát thủ.

Ngược lại, Lâm Thời lại rất nhàn nhã. Cậu khoanh tay lười biếng đứng bên cạnh, nhìn họ một lúc: "Không có gì thì tôi đi trước."

Nghe lời này, Lục Cẩm có chút sốt ruột, đang định nói gì đó, kết quả còn chưa mở miệng đã bị cướp lời.

"Khoan đã, có việc cần nói." Chính là Devin. Lục Cẩm nhìn Lâm Thời, lại nhìn Devin. Nhất thời có chút khó hiểu.

"Tôi với anh có gì mà phải nói?" Lâm Thời rũ mắt không nhìn anh ta, sau đó xoay người: "Tôi đi đây."

Chưa bước được hai bước, Devin đã nắm lấy cánh tay cậu. Ngay khoảnh khắc này, Lâm Thời mượn lực xoay người, nhanh chóng kéo người phía sau ngã xuống đất. Nhưng Devin phản ứng cũng rất nhanh, chân dài câu vào chân Lâm Thời, khiến cậu mất thăng bằng, vừa lúc ngã lên người Devin.

"..."

Lâm Thời khóa ngồi trên bụng dưới của anh ta, tư thế không mấy đẹp mắt. Cậu bực mình, giơ nắm đấm lên đánh. Devin cứng người chịu đựng, sau đó bao lấy nắm tay Lâm Thời, nhẹ giọng dỗ dành: "Tôi không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện, tin tôi được không?"

Đừng nói Lục Cẩm ở bên cạnh xem ngây người, mọi người ở đó, bao gồm cả Black và những người khác đang trốn ở xa cũng đều ngây người.

Tần Lan lẩm bẩm: "Tôi bị ảo giác sao?"

Joe tát một cái: "Có đau không?"

"... Đau." Tần Lan đáp lại một cái tát, cắn răng: "Tự tát mình đi!"

Wendy đau đầu, quát: "Ồn ào muốn chết!"

Lập tức im lặng như tờ.

Bên này, Lâm Thời cân nhắc lợi hại, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý: "Được. Nhưng chỉ ở đây, những chỗ khác tôi sẽ không đi cùng anh."

Devin không dám đòi hỏi nhiều: "Được."

Lục Cẩm do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên kéo Lâm Thời dậy. Hai người đối mặt, Lâm Thời cho một ánh mắt "Không có gì to tát". Anh ta lúc này mới yên tâm.

Tại một chỗ yên tĩnh.

Lâm Thời dựa vào tường, quan sát xung quanh sau đó xác định không có người khác, ra tay trước nói: "Sát thủ là anh phái ra, đúng không?"

Giọng nói vừa dứt, Devin có chút bất ngờ: "Cậu biết?"

"Trước đừng hỏi cái này, lý do." Lâm Thời có chút không kiên nhẫn.

Cậu dù sao cũng đã ở Quân đoàn 9 một thời gian dài, chiêu thức của họ cậu quá rõ. Những tên sát thủ này đều không ngoại lệ, tất cả đều xuất thân từ Quân đoàn 9. Mà Quân đoàn 9 hiện tại duy nhất nghe lệnh chính là Devin Brandon.

Người này, muốn làm phản sao?

Lâm Thời chất vấn ngắn gọn và mạnh mẽ, thái độ cũng tuyệt đối không thân thiện. Nhưng Devin không hề tức giận. Ngược lại, đối mặt với Lâm Thời, Devin luôn có sự kiên nhẫn vô hạn.

Anh ta chậm rãi tháo găng tay trắng ra, giọng nói tự nhiên: "Đúng như cậu nghĩ."

OK, tốt.

Lâm Thời hiểu ra, cậu có thể lý giải phần lớn.

"Anh điên rồi sao? Ở đây còn có nhiều người dân thường như vậy." Lâm Thời nhìn về phía khán đài, Học viện Hoàng gia thành phố Liên Bang đã cử một phần lớn quý tộc đến đây, nhưng để tránh lời ra tiếng vào, cũng đã sắp xếp không ít sinh viên đặc biệt, thể hiện sự đối xử bình đẳng. “Anh không coi mạng sống của họ ra gì sao?”

Devin nghiêng đầu, đáy mắt có ánh sáng xanh kỳ dị lóe lên.

"Tại sao?" Devin hỏi: "Họ quan trọng lắm sao?"

Anh ta không thể lý giải. Bản chất, Devin chỉ là một con quái vật không có đạo đức, ngoại trừ Lâm Thời, anh ta không tin tưởng bất kỳ người nào; mà bỏ qua bản chất, chỉ xét riêng Devin, anh ta cũng không phải là một người giàu lòng trắc ẩn. Phản thì phản, tại sao phải quan tâm đến người dân thường?

Nhưng Devin biết anh ta không thể bộc lộ ra, bởi vì Lâm Thời đang tức giận. Chàng trai tóc đen trước mặt rõ ràng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, đôi mắt đẹp chứa đựng lửa giận, môi cũng mím chặt.

Cậu quay người định đi.

Devin vội vàng giữ chặt: "Lần sau tôi sẽ không làm vậy." Giống như một người chồng đảm bảo với người vợ mới cưới: "Em không vui đúng không, sau này tôi sẽ không làm như vậy, tha thứ cho tôi được không?"

Khi họ nói chuyện xong đi ra, bên ngoài đã được dàn xếp ổn thỏa. Cuộc đua ngựa tạm dừng, hoàng gia sẽ sắp xếp tất cả học sinh và khán giả về nhà, đồng thời bồi thường cho gia đình những người bị thương vong, đồng thời phong tỏa mọi thông tin, không cho phép chuyện xảy ra ở sân đấu hôm nay bị tiết lộ ra ngoài.

Khi Lâm Thời đi tìm bạn bè, phía sau còn có Thượng tướng Devin và Trung tướng Lục Cẩm đi theo.

Đối mặt với hai vị đại nhân vật này, Black và những người khác không dám có một cử động nào.

Lâm Thời hỏi thăm bạn bè: "Mọi người cảm thấy thế nào rồi?"

Dưới ánh mắt của hai vị đại lão quân đội, Tần Lan nuốt nước bọt, toàn thân cứng đờ xoay một vòng: "Cũng được, không sứt mẻ gì."

Những người bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa.

"Nếu không có việc gì," Devin lên tiếng: "Vậy tôi sắp xếp người đưa các cậu về."

Dây thanh âm của Black dường như bị ai đó đánh một cú, giọng nói vừa cao vừa nhỏ: "Chuyện này, không hay lắm đâu..."

Lâm Thời thì thẳng thừng hơn nhiều: "Không cần, họ lái xe đến đây."

"Được rồi." Devin rũ mắt, trông có vẻ hơi cô đơn.

Thấy vậy, Black cảm thấy thật vãi, đây chính là chiến thần lừng lẫy của Liên Bang Devin Brandon, sao có thể cô đơn được chứ? Hắn hiện tại tay chân còn không dám nhúc nhích!

Không khí trở nên lạnh lẽo.

Lục Cẩm búng tay một cái, nhìn đám trẻ con non nớt giống gà con này, ngoại trừ Lâm Thời, dặn dò: "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, có nghe không?"

Mọi người vội vàng: "Nghe rõ!"

"Còn có Lâm." Lục Cẩm vươn cánh tay ôm lấy cậu, tay kia chỉ vào đầu Lâm Thời: "Thân phận của cậu ấy cũng không được tiết lộ."

Chuyện này thì chắc chắn rồi! 

Joe: "Sẽ không nói ra đâu."

Lục Cẩm hài lòng gật đầu: "Còn biết điều đấy."

Vừa dứt lời, cánh tay anh ta đã bị giật mạnh ra.

Devin lạnh lùng liếc nhìn: "Nói linh tinh cái gì."

"..."

Lục Cẩm tặc lưỡi. Lão già này, ghen lung tung.

Bình Luận (0)
Comment