Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 218

Trên du thuyền quay trở về điểm xuất phát, Lâm Thời gối đầu lên chồng sách giáo khoa, ngậm một cây bút bi trong miệng, nhìn bâng quơ.

Derrick chú ý thấy, lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đứng dậy đi rót cho cậu một cốc nước ấm. "Đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta xin một kỳ nghỉ dài nhé?"

Cốc thủy tinh chạm vào mép bàn, phát ra một tiếng động rất nhỏ, cùng lúc đó là giọng nói trầm ấm và dịu dàng của người đàn ông.

Lâm Thời ngẩng đầu: "Mọi chuyện kết thúc?"

Derrick xoa xoa tóc cậu, làm cho kiểu tóc vốn tùy ý mà tinh xảo của Lâm Thời trở nên rối bời, sau đó mới nói: "Ừ, sau này anh sẽ biết, anh trai."

Lâm Thời hất tay anh ra, nói một cách hung dữ: "Không được sờ loạn!" Trước đây chỉ có cậu xoa đầu Derrick thôi.

Nhưng mà, xin một kỳ nghỉ dài quả thực là một ý tưởng không tồi. Chỉ là không biết lão đại có chịu cho đi không.

Sau khi trở về Thiên Khải, phản ứng đầu tiên của Lâm Thời lại là sự xa lạ. Sống trong môi trường học đường lâu như vậy, cậu gần như đã thực sự nghĩ rằng mình là một học sinh bình thường. Cho đến khi trở lại Thiên Khải, trên đường tùy tiện đụng phải một người đều có thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, thỉnh thoảng trên lưng và hông còn treo vài món vũ khí lạnh đáng sợ. Không còn là những bạn học thanh xuân sôi nổi, cầm sách chạy lung tung trong khuôn viên trường. Thật kỳ diệu.

Trong lúc suy nghĩ, một đồng nghiệp Thiên Khải đột nhiên huýt sáo với cậu.

Lâm Thời: "?"

Chỉ thấy người đó cười vẻ mặt nhăn nhở, nâng cao giọng nói: "Lâu rồi không gặp Lâm, hôm nay ăn mặc trẻ trung thế!"

Lâm Thời cúi đầu nhìn, phát hiện mình vẫn mặc trang phục của sinh viên. Áo phông in hoa, áo khoác đen, trên cổ đeo một chiếc tai nghe nhỏ, quần jean ống rộng rất đẹp, dưới chân là một đôi giày thể thao trắng tinh.

Trên mặt Lâm Thời thoáng qua một chút không tự nhiên. Cho đến khi Derrick lạnh giọng nói: "Liên quan gì đến anh." Lâm Thời lúc này mới phản ứng lại, đúng vậy, liên quan gì đến hắn.

Lâm Thời trừng mắt nhìn đồng nghiệp kia một cái thật mạnh. Hai người nghênh ngang rời đi.

Về đến nhà, Derrick tự giác vào bếp nấu cơm. Lâm Thời ngồi trên sofa, lúc thì nhìn sách, lúc thì nhìn thiết bị đầu cuối. Cuối cùng, cậu thoải mái buông sách xuống và bắt đầu chơi game. Từ khi bắt đầu trải nghiệm cuộc sống sinh viên, cậu đã không nghiêm túc chơi game, mỗi ngày mở mắt ra là học. Không biết là tốt hay là tốt.

Chơi được một nửa, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận ồn ào. Lâm Thời ngước mắt nhìn ra, phát hiện là một con cá mập bông. Điều đó không quan trọng.

Nhân vật nhỏ trên màn hình tiêu diệt quái vật bằng lửa, ngoài cửa sổ lại có một trận ồn ào nữa. Lâm Thời "chậc" một tiếng, đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn. Lúc này cậu mới phát hiện đó không phải một con cá mập bông đơn thuần, mà là Tát Sa mặc áo cá mập đang đánh nhau với Hồng Liên! Thảo nào ồn ào như vậy.

Lâm Thời vội vàng buông thiết bị đầu cuối xuống, đi đến cửa sổ và xách hai đứa nhóc lên: "Sao thế? Vừa về đã đánh nhau rồi."

Chỉ đến lúc này, cậu mới phát hiện dưới chân hai đứa còn có một Gia Lợi Á bị đánh đến choáng váng.

Lâm Thời: "..."

Những con quỷ nhỏ. Cậu thở dài, xách mấy đứa nhỏ mặt mũi sưng húp vào phòng khách.

Vừa đặt xuống đất, Tát Sa liền khoanh chân ngồi bệt xuống, vành mắt đỏ hoe, má phồng lên không chịu nói chuyện. Hồng Liên lén đá hắn một cái.

"Làm gì đó!" Lâm Thời vội vàng quát.

Hồng Liên thu chân lại, cọ cọ đến bên cạnh cậu, đáng thương vô cùng nói: "Không phải anh nói đi làm nhiệm vụ sẽ về rất nhanh sao? Chúng em đợi anh rất lâu, rất lâu, rất lâu!"

"Thứ nhất, anh chưa từng nói nhiệm vụ sẽ kết thúc nhanh, sau đó," Lâm Thời dùng một ngón tay ấn vào trán Hồng Liên, "Đừng lảng tránh câu hỏi của anh, tại sao lại đánh nhau với Tát Sa?"

Hồng Liên vô tội nhìn lại, vươn tay chỉ Tát Sa: "Hắn thua cược, phải mặc áo cá mập, nhưng hắn mặc vào rồi lại làm khó dễ, Tát Sa là đồ xấu xa!"

"Không! Phải!" Điều này làm Tát Sa gấp đến độ giọng cũng cao lên không ít, lo lắng nói: "Tờ giấy đó, bị cô ấy đổi rồi! Cô ấy cố ý làm tôi rút trúng cái này!"

Hồng Liên: "Nhưng cậu đã rút trúng rồi, mặc một chút thì sao! Rất đẹp mà."

"Xấu!"

Hai đứa trừng mắt giận dữ nhìn nhau.

"Thôi, đừng cãi nhau nữa." Lâm Thời bế Tát Sa đang giận dỗi lên, cầm trong tay ngó nghiêng, rồi gật đầu: "Rất đáng yêu, Tát Sa của chúng ta là cá mập con mà."

Tât Sa sững sờ, tai lập tức đỏ lên.

Hồng Liên không yên phận nhảy nhót dưới chân cậu: "Thế em thì sao em thì sao!"

"Em á?" Lâm Thời nửa đùa nửa thật nói: "Em là ma vương quậy phá."

Hồng Liên lập tức xị mặt xuống.

"So với chuyện này," Lâm Thời đặt Tât Sa đang cứng đờ xuống, cúi đầu nhìn lại: "Hình như Gia Lợi Á đang hôn mê đáng được quan tâm hơn nhỉ?"

Hồng Liên nói nhỏ: "Lúc đánh nhau chúng em không cẩn thận đánh trúng hắn."

"Đoán được rồi." Lâm Thời bế Gia Lợi Á lên, kiểm tra thấy không có vấn đề gì, lúc này mới lay mạnh cho hắn tỉnh lại.

Gia Lợi Á hé mắt, mơ màng nhìn thấy mặt Lâm Thời, tay nhanh hơn não, lập tức ôm lấy cổ cậu.

Lâm Thời nhân tiện ôm hắn chặt hơn một chút.

Cùng lúc đó, Derrick đẩy cửa bếp ra, nhìn thấy trong nhà có thêm ba đứa trẻ. Mấy người giằng co một lúc, anh từ từ cởi tạp dề.

"Cần thêm đồ ăn không?" Anh hỏi.

Ba đứa trẻ ăn ngấu nghiến, hận không thể nuốt chửng không cần nhai, bị Lâm Thời gấp rút yêu cầu dừng lại, lúc này mới ăn uống có chút văn minh hơn.

"Huấn luyện viên Lâm, nhiệm vụ lần này của anh là gì thế?" Hồng Liên vừa nhét thịt kho tàu vào miệng vừa hỏi.

Lâm Thời nghĩ nghĩ, vừa lúc bên môi được đưa tới một cốc nước, cậu liền nhận lấy uống một ngụm, rồi nói: "Rất đơn giản thôi, đưa người vào tù, rồi giết hắn."

Hồng Liên rất hứng thú: "Sau này chúng em làm nhiệm vụ cũng như thế à?"

"Tùy tình hình." Lâm Thời nói: "Cũng có thể là trộm đồ, hoặc nằm vùng chẳng hạn."

"Hả?" Hồng Liên lắc đầu: "Trộm đồ nghe không ngầu chút nào, để Tát Sa và Gia Lợi Á làm đi, em không làm."

Tát Sa liếc nhìn cô bé một cái, "hừ" một tiếng, không nói gì.

Gia Lợi Á thì lập tức cãi nhau với Hồng Liên ngay trên bàn ăn, nhưng chưa cãi được hai câu đã bị Lâm Thời đè xuống, buộc phải im lặng.

Thì ra trẻ con khó quản đến vậy, xem ra Derrick lúc nhỏ thật sự rất ngoan. Không thích khóc cũng không thích quậy, còn chủ động làm việc nhà, đi theo bên cạnh giống như một con cún golden trung thành, không chỉ hữu dụng mà còn đặc biệt đáng yêu.

"Anh trai?"

Giọng Derrick lọt vào tai, Lâm Thời lúc này mới hoàn hồn: "Sao thế?"

"Trong tủ lạnh còn chút rượu đã pha, anh trai có muốn uống không?"

"Muốn!"

Derrick đứng dậy chuẩn bị đi lấy, nhưng còn chưa đi được đã bị Lâm Thời kéo vạt áo lại. Anh bối rối quay người.

Lâm Thời chớp chớp mắt: "Anh nhớ còn có bánh kem, em làm bánh ngàn lớp đúng không? Anh muốn ăn."

Derrick không có cách nào từ chối Lâm Thời, đành nói: "Ăn cơm xong một lúc rồi ăn được không?"

Lâm Thời mặc cả với Derrick: "Vậy em lấy ra trước đi."

Ngửi mùi thôi cũng được. Derrick bất lực thỏa hiệp.

Không khí giữa hai người hài hòa đến mức người khác căn bản không thể hòa nhập, Hồng Liên chống bàn hỏi: "Huấn luyện viên Lâm, đây là cách ở chung với người yêu sao?"

Lâm Thời tâm trạng rất tốt: "Cũng xem là vậy."

Gia Lợi Á giơ tay lên: "Vậy ai có thể làm người yêu của chúng em đây?"

Lâm Thời nghĩ nghĩ, nói: "Những người không có quan hệ huyết thống, và thân thiết nhất với các em."

Người thân thiết nhất hiện tại?

Hồng Liên, Tát Sa, Gia Lợi Á nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, ba giọng nói đồng loạt vang lên: "Nôn..."

Bình Luận (0)
Comment