Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 220

Bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Trong những dịp thương mại như thế này, Lâm Thời hoàn toàn không có hứng thú, cậu chỉ lo ăn uống. Bên cạnh, lão đại thỉnh thoảng nói vài câu với Carter, bàn về "thời sự", "Liên Bang", "quân đội", Lâm Thời coi như không nghe thấy gì cả. Sau đó cậu lấy thiết bị đầu cuối ra nhắn tin cho Thiên Dạ, nói rằng cảm thấy lão đại không thích Derrick lắm.

【Thiên Dạ: Hắn vẫn luôn không thích mà.】

【Lâm Thời:? Sao tôi không biết?】

【Thiên Dạ: Cậu không biết là bình thường thôi.】

【Thiên Dạ: Thôi không nói nữa, Carter đang nhìn cậu đấy.】

Lâm Thời đặt thiết bị đầu cuối xuống, nhìn về phía trước, quả nhiên ông chú đó đang dùng đôi mắt nhỏ của mình nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm không mấy thân thiện. Lâm Thời nhướng mày với hắn, ý là "nhìn cái gì mà nhìn?".

Gần như ngay lập tức, Carter hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhân viên của Thiên Khải các cậu thú vị thật, chẳng hiểu chút tôn ti nào."

Lão đại nghiêng mắt nhìn Lâm Thời, Lâm Thời vẻ mặt vô tội.

"..." Hắn quay lại, "Làm việc vì tiền thôi, chúng tôi lại không làm chính trị."

Cứ như vậy, hắn dùng cách bốn lạng đẩy ngàn cân để chuyển chủ đề. Carter nhìn Lâm Thời khó chịu, nhưng hắn lại có chuyện nhờ vả Thiên Khải, nên không thể thực sự gây rối với họ. Người này rõ ràng là muốn bảo vệ Lâm Thời, Carter không thể làm gì cậu.

Cách đó không xa, Derrick chọn một con cua, l*t s*ch vỏ, cho thịt cua trắng tuyết vào một cái đĩa nhỏ, đặt lên bàn xoay, tự tay xoay đến trước mặt Lâm Thời. Lâm Thời nhìn về phía trước, cầm đĩa xuống. Ngay sau đó, cạu lại để ý đến chén sốt chấm của Thiên Dạ, nhỏ giọng hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Thiên Dạ đẩy chén nhỏ vào tầm tay cậu: "Tự thử đi."

Lâm Thời không chút khách khí. Nếm một miếng xong, hai mắt cậu lập tức sáng rực: "Dạy tôi!"

Hai cái đầu chụm vào nhau nói nhỏ, chưa được hai câu, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng "cộc cộc". Lâm Thời sững sờ, quay đầu lại, phát hiện là do lão đại gõ.

Ngón tay thô ráp gõ nhẹ trên mặt bàn. Lâm Thời nhìn theo, trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy nửa dưới khuôn mặt của lão đại có chút quen thuộc. Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, cậu đã nghe thấy lão đại hạ giọng nhắc nhở: "Nghe này, đừng có chơi mãi."

"..."

Lâm Thời ngoan ngoãn, ngồi thẳng lại.

Thiên Dạ thì thầm: "Hôm nay nghe lời thế?"

Lâm Thời thầm nghĩ cậu cũng không biết nữa, theo bản năng cậu làm theo thôi.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Thời mới nghe rõ họ đang nói gì. Carter muốn mượn sức mạnh của Thiên Khải để đối phó Liên Bang. Xem tình hình hiện tại, chắc đã nói chuyện gần xong, lão đại cũng đã đồng ý. Bây giờ chủ yếu là phân tích tình hình Liên Bang và sắp xếp kế hoạch. Dù sao, Liên Bang với quy mô đó, muốn tan rã không phải chuyện dễ dàng, lão đại cũng không muốn thuộc hạ của mình bị thiệt hại quá nhiều. Hai bên đang cò kè mặc cả.

Lâm Thời suy nghĩ một lát. Nếu Liên Bang không còn, liệu cậu có thể tiếp tục hoàn thành việc học ở đó không?

Thiên Dạ nhìn biểu cảm của cậu là biết anh đang nghĩ gì, nói: "Đi nơi khác học cũng vậy thôi."

"Được rồi." Lâm Thời gật đầu.

Cậu buông đũa xuống, không còn tâm trạng ăn tiếp, chỉ cầm một đôi đũa sạch để nghịch. Thỉnh thoảng chạm mắt với những người bạn quen biết, cả hai bên đều không nhịn được cười.

Cho đến khi Carter đề xuất muốn chọn một người của Thiên Khải để đi tiên phong. Hắn nhìn về phía Lâm Thời: "Hay là chọn vị này đi, chấp hành quan, thực lực mạnh, người dưới cũng rất phục tùng hắn."

"Cậu thấy sao?" Carter nhìn chằm chằm Lâm Thời hỏi.

"Tôi sao cũng được." Lâm Thời không có ý kiến gì, "Nhưng ông chọn tôi là đúng lắm đấy, tôi đặc! biệt! hiểu rõ Liên Bang, ông không biết đâu. Tôi đã từng ở trong quân đội Liên Bang..."

"Hắn không được." Lão đại đột ngột ngắt lời.

Lâm Thời dừng lại, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn sửa lời: "À đúng rồi, tôi không được."

Bàn ăn trở nên yên lặng.

Đúng lúc này, You An mở một chai bia, tiếng "xì" phá tan bầu không khí kỳ lạ đó. Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn.

"Nhìn lão tử làm gì?" You An uống một ngụm, hướng về phía lão đại nhấc cằm: "Nghe lão đại của tôi nói chuyện đi."

Lão đại nhắm mắt, nhìn vẻ mặt đặc biệt u ám của Carter, nói: "Đừng giận, Công tước, chỉ là Lâm thực sự không thích hợp cho hành động lần này, hắn ở Liên Bang có rất nhiều người quen và bạn bè. So với Lâm, Derrick thích hợp với yêu cầu của ngài hơn."

Nghe lời này, Lâm Thời có chút bất ngờ nhìn hắn. Thực ra, so với điều này, cậu nghiêng về khả năng lão đại có nhiệm vụ khác muốn giao cho cậu hơn. Chuyện này chỉ là một cái cớ. Mặc dù Lâm Thời ở Liên Bang có rất nhiều bạn bè, nhưng bảo cậu ra tay cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, nếu không cần cậh ra tay thì càng tốt, Lâm Thời cũng rất sẵn lòng.

Carter nói: "Derrick dù sao cũng là cháu trai của tôi, là người thân duy nhất trên đời của tôi, đi tiên phong vẫn quá nguy hiểm, hy vọng ngài có thể hiểu cho."

Đáng tiếc, lão đại không hề lay chuyển: "Thật không dám giấu giếm, tôi đối xử với mỗi thành viên Thiên Khải đều như con ruột, nói thật thì tôi không nỡ để bất kỳ ai phải lên tuyến đầu."

Lời vừa dứt, tất cả thành viên Thiên Khải có mặt đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Chán ghét, buồn nôn, ghê tởm... Muôn hình vạn trạng.

Lâm Thời cố nhịn cười, tự rót cho mình một ly nước trái cây để che giấu khóe miệng sắp nhếch lên trời. Lão đại cũng thật là dám nói.

Nói những lời quá đáng như vậy, lão đại vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí còn đá chân ghế của Lâm Thời dưới bàn, để cảnh cáo cậu không được cười quá lộ liễu. Lâm Thời lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Sau đó, bất luận Carter khuyên nhủ thế nào, tăng tiền hay thêm đất, lão đại vẫn không lay chuyển. Tóm lại là không cho Lâm Thời lên tuyến đầu. Thái độ bao che này, không biết còn tưởng rằng Lâm Thời thật sự là con ruột hắn.

Cuối cùng, Derrick chủ động nói anh nguyện ý lên tuyến đầu, chuyện này mới kết thúc trong vẻ mặt u ám của Carter.

Lần này đến lượt Lâm Thời không vui.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Thời cố ý đi theo sau lão đại. Khi chỉ còn lại vài người, cậu chạy tới, nói: "Hay là phái cả tôi đi đi? Tôi không yên tâm để Derrick đi một mình."

Lão đại dừng lại, hàm ý khó hiểu: "Cậu rất quan tâm hắn."

Lâm Thời gật đầu. Cậh không thấy có gì phải ngại. Mặc dù Derrick sau khi lớn lên thường xuyên chọc cậu tức giận, nhưng nói cho cùng là tình cảm nhiều năm. Hơn nữa, Derrick nhiều lúc thực sự là một đứa bé ngoan.

Lâm Thời suy nghĩ lời lẽ: "Dù sao thì hắn cũng xem như do tôi nuôi lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao? Đánh trận vẫn rất nguy hiểm."

Bình thường ra ngoài giết người, làm nhiệm vụ gì đó, thì không sao, Derrick có thể tùy tiện làm. Nhưng đánh trận thì khác, người Liên Bang cũng không phải là vô dụng, còn có Quân đoàn 9, Devin rất mạnh.

Càng nghĩ càng sợ, Lâm Thời lần này thực sự lo lắng: "Vậy nếu hắn chết thì sao?"

Không hiểu sao, vẻ mặt lão đại đột nhiên không được đẹp lắm, hắn hỏi: "Cậu đi lên thì không phải chết sao?"

Lâm Thời: "Ít nhất xác suất nhỏ hơn."

"..."

Lão đại rũ mắt, nhìn xuống cậu.

Hai người đối mặt, không ai chịu nhường, bầu không khí một lúc đóng băng. Cho đến khi lão đại đột nhiên giơ tay lên, vỗ một cái không nặng không nhẹ vào gáy Lâm Thời, khẽ buông một câu:

"Không được."

Bình Luận (0)
Comment