Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 24

Đoàn xe bắt đầu lăn bánh.

Vị Hoàng tử Liên bang kiêu ngạo đó quả thật là "ỷ thế h**p người", vì hắn chỉ chọn Lâm Thời để bắt nạt. Việc bắt Lâm Thời đỡ mình lên xe ngựa chỉ là món khai vị, sau đó mới là những màn hành hạ thực sự. Chuyện rót trà, bưng canh, hầu hạ thuốc men, tất cả những công việc của một người hầu đều do Lâm Thời làm.

Derrick được sắp xếp ở một chiếc xe ngựa riêng, cả ngày không nhìn thấy mặt Lâm Thời. Ban đầu cậu bé còn có thể bình tĩnh chờ vài giờ, nhưng đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy bóng Lâm Thời, cậu bé liền mạnh bạo vén màn xe, hùng hổ đi về phía trung tâm đoàn xe.

Thiên Dạ thấy thế, nhanh tay nhanh mắt chặn lại, ôm ngang cậu bé: "Ở yên đó, đừng gây thêm rắc rối cho Lâm."

Bị giữ chặt không thể nhúc nhích, Derrick giận dữ ngẩng đầu. Đôi mắt xanh biếc bốc lửa giận, giọng nói nặng nề:

"Lâm không phải người hầu của Liên bang, Samuel không có quyền sai khiến anh ấy như vậy!"

Thiên Dạ hít một hơi thật sâu, nắm lấy cánh tay Derrick đẩy ra phía sau: "Nghe này nhóc con, người trong xe là chủ nhân của Thiên Khải. Lâm còn chưa nói gì, chưa đến lượt nhóc lên tiếng."

Derrick giận dữ trừng mắt nhìn cô, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi đôi cánh tay mạnh mẽ như sắt của cô. Cậu bé một lần nữa nhận ra sự yếu đuối và bất lực của mình.

Đúng lúc hai người đang giằng co, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhàn nhã.

Thiên Dạ nhận thấy người trong lòng mình sững lại, sau đó càng giãy giụa mạnh hơn.

Cô phản ứng lại, quay người nhìn.

Chỉ thấy Lâm Thời hai tay đút túi quần, bước chân lề mề. Có lẽ vì vừa bị Samuel làm phiền, mái tóc đen lộn xộn, nhìn có chút luộm thuộm.

Derrick dùng sức chống lại cánh tay của Thiên Dạ, giọng nói đột nhiên trở nên tủi thân: "Lâm! Lâm!"

Cách đó không xa, Lâm Thời nhìn thấy hai người họ thì nhướng mày, rất hứng thú hỏi: "Hai người đang chơi trò gì à?"

Thiên Dạ cạn lời, buông cánh tay đang kiềm chế Derrick ra, mặc kệ cậu bé bất chấp tất cả chạy về phía Lâm Thời:

"Thằng nhóc này đòi tìm cậu."

Lúc này Derrick đã chạy và va vào lòng Lâm Thời, được cậu ấy bế lên.

Lâm Thời tinh nghịch nhéo chiếc vòng cổ của Derrick: "Cún con sốt ruột tìm chủ nhân à?"

Derrick không phủ nhận, chỉ bướng bỉnh nói: "Em không thích Samuel."

"Thật sao?" Lâm Thời cười: "Anh thì lại thấy..."

Derrick như gặp phải kẻ thù, ngón tay siết chặt: "Lâm không được thích hắn ta!"

Nghe vậy, Lâm Thời cố ý trêu cậu: "Chuyện này không phải do em đâu. Hắn ta trả tiền rất sảng khoái, Tiểu Khắc làm được không?"

"Em..." Derrick nhất thời nghẹn lời, muốn phản bác, nhưng lại nhận ra mình hiện tại đúng là phải dựa vào Lâm Thời để ăn, để ở.

Chú chó vàng nhỏ ngay lập tức ủ rũ, tai cụp xuống.

Trêu chọc đủ rồi, Lâm Thời cũng không vội v**t v*, mà đặt Derrick xuống đất, đi về phía Thiên Dạ, ném một cái túi đựng tiền qua.

Thiên Dạ giơ tay đỡ lấy, cảm nhận trọng lượng của nó, có chút không tin nổi: "Cậu lại hào phóng như vậy à?"

"Không tin tôi sao?" Lâm Thời khoanh tay, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thiên Dạ. Cậu chỉ chịu đựng được nửa phút, liền thành thật nói: "Được rồi, thật ra Samuel muốn nghe kể chuyện. Tôi lấy cô làm nguyên mẫu, bịa ra vài câu chuyện để kể cho hắn nghe."

Thiên Dạ theo bản năng cảm thấy không ổn, lông mày giật giật hai cái: "Ví dụ như?"

Lâm Thời đếm trên đầu ngón tay: "Ví dụ như Thiên Dạ làm nhiệm vụ đi nhầm đường, xử lý nhầm đối tượng A thay vì B; ví dụ như Thiên Dạ 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' một công chúa nhỏ của nước B, lạm dụng chức quyền bắt cóc công chúa về nuôi trong biệt thự Thiên Khải; ví dụ như Thiên Dạ thích tra tấn tù binh, đã từng làm ra những 'hành động vĩ đại' như trộn bơ với xác rết để ép tù binh ăn."

Bình Luận (0)
Comment