Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 26

Phiến sa mạc than này có thể nói là vùng đất không người cai quản, chung quanh không có đại đế quốc nào, cách thành Liên Bang cũng rất xa, khắp nơi là đá loạn và cát vàng hoang vắng. Nơi đây vừa không có vị trí chiến lược, không có tài nguyên quý hiếm, lại chẳng có nhiều xóm làng tụ cư, chỉ thỉnh thoảng có đoàn buôn đi qua.

Lâu dần, nơi đây thành sào huyệt cướp bóc nổi danh khắp đại lục.

Đoàn xe Liên Bang rầm rộ, riêng số đá quý khảm trên xe ngựa đã trị giá hàng triệu, với những kẻ liều mạng sống bằng mũi dao này, chẳng khác nào một miếng mồi béo bở từ trên trời rơi xuống.

Huống chi... đám cướp này còn mặc thứ mà Liên Bang nghiên cứu chế tạo - những bộ giáp người máy công nghệ cao.

Lâm Thời tinh ý ngửi thấy mùi bất thường, nhưng may là anh đã phái một số lính Liên Bang đi bảo vệ Derrick từ trước, nên lúc này cũng không quá lo lắng.

Việc cấp bách bây giờ là trông chừng hàng hóa trên xe và vị hoàng tử yếu ớt phía sau mình.

Samuel lúc này không hoảng sợ, nhưng thấy quần áo đắt tiền bị bám vệt đen xám vì bụi bẩn dưới ghế,  hắn chán ghét thu chân lại, kêu lớn: “Ngoài kia rốt cuộc có chuyện gì, ai có gan tấn công đoàn xe Liên Bang! Chỗ này bẩn quá... Ta muốn ra ngoài!”

Lâm Thời cúi đầu nhìn, vừa hay thấy Samuel lồm cồm bò ra khỏi gầm ghế. Cậu “chậc” một tiếng, chen chân vào chặn lại: “Ngài ra ngoài để chết à? Ngoan ngoãn ở yên.”

“Bẩn chết đi được!” Samuel nắm chân Lâm Thời đẩy ra, “Ta muốn ra ngoài! Ta ra lệnh cho ngươi tránh ra!”

Lâm Thời thấy phiền, thu súng lại, nửa quỳ xuống, đầu gối chạm đất, ghé sát người về phía Samuel.

Mũi hai người suýt chạm nhau, Samuel hoảng sợ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, đồng tử  hắn co lại, lời nói cũng lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm gì?”

“Câu này phải để tôi hỏi ngài mới đúng.” Lâm Thời mò súng bên hông đưa cho hắn, “Bên ngoài có vẻ không ổn, đám người đó tấn công không giống bọn cướp vô tổ chức vô kỷ luật, tôi phải ra ngoài xem. Không muốn chết thì trốn kỹ đừng lộn xộn, khẩu súng này là để lại cho ngài tự vệ.”

Nghe thấy cậu sắp đi, không hiểu sao Samuel bỗng sốt ruột, tay nắm bắp chân Lâm Thời càng thêm siết chặt: “Không được! Ngươi đi rồi ta biết làm sao!”

Lâm Thời lạnh lùng rút chân về: “Lính Liên Bang đâu phải ăn hại, chỉ cần trốn kỹ, ngài sẽ không chết được.”

Nói rồi, anh không thèm nhìn Samuel nữa, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ xe, đồng thời tháo huy hiệu để nhảy vào giáp người máy.

Tình hình chiến đấu bên ngoài kịch liệt, Lâm Thời xoay người một cái, lưng dựa lưng vào Thiên Dạ, hai phát súng tiêu diệt một loạt, nhanh chóng quét mắt bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi cách đó không xa:

“Hướng bốn giờ, là kẻ cầm đầu của chúng — Charles đâu?”

 Thiên Dạ nhìn theo hướng đỉnh núi cậu chỉ, cau mày lại, đáp: “Anh ta đi bảo vệ hàng hóa, gần hướng cậu nói đó, hai người cùng nhau?”

Cùng Charles? Thôi bỏ đi.

Lâm Thời: “Tôi một mình được, cô ở lại đây phối hợp với tôi.”

“Được.”  Thiên Dạ thu roi xương dính máu về, rồi vung ra mạnh hơn.

Một cái bóng đổ xuống trước mặt, Lâm Thời trong khoang điều khiển đẩy cần thao tác, giáp người máy phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cánh tay máy to lớn nắm lấy cánh tay của giáp người máy đối diện ném xuống đất, sau đó một tay b*n r* tia sáng, xuyên thủng trung tâm của giáp.

“Đi thôi cưng.” Lâm Thời không muốn lãng phí thời gian, quay người chạy về hướng bốn giờ.

Sa mạc than này núi nối tiếp núi, không biết ẩn giấu bao nhiêu kẻ cướp, cứ ùn ùn kéo xuống từ đỉnh núi, phiền không kể xiết.

Lâm Thời điều khiển giáp người máy len lỏi giữa đạn và mũi tên, tinh thần lực mạnh mẽ xuyên suốt từng cấu trúc kim loại, cứ như hòa làm một với giáp.

Đi ngang qua xe hàng, Lâm Thời từ xa chạm mặt giáp người máy của Charles, nhưng rất nhanh liền thu mắt lại.

Charles không chần chừ, chém đứt đầu kẻ cướp trước mặt, lập tức đuổi theo sau.

Giáp người máy dùng để huấn luyện của Thiên Khải thực ra không mạnh mẽ, nhưng may là tốc độ rất nhanh, Lâm Thời rất nhanh đã xông tới chân ngọn núi ở hướng bốn giờ, lúc này đã có người chú ý đến hành tung của cậu, số kẻ cướp vây quanh nhiều hơn gấp đôi.

Sao nhiều vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Thời một mình đối đầu, trang bị của bọn cướp rất hoàn hảo, nhưng tinh thần lực thì mạnh yếu lẫn lộn, dù một mình đấu nhiều, nhưng cậu cũng hoàn toàn không ở thế yếu.

Trên màn hình quang học đầy rẫy tia đạn, Lâm Thời mặt lạnh, ung dung đánh nhau với chúng.

Nhưng đúng lúc nguy cấp này, “Rắc ——”

Bình Luận (0)
Comment