"Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Bốn viên đạn đều ghim vào vòng mười. You An bóp cò thêm một lần nữa, nhưng nòng súng không nhả ra gì cả. Vỏ rỗng.
Hắn tặc lưỡi, bực bội nạp đạn lại cho súng.
Khẳng Lợi đứng bên cạnh thấy lạ: "Hôm nay sao nóng tính thế? Chẳng lẽ hôm qua tỏ tình với tân binh bị từ chối à?"
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là You An lại bực mình. Hắn giơ tay bắn liên tiếp mấy chục phát vào bia, cuối cùng bia không chịu nổi mà đổ sụp.
You An thở hắt ra, nặng nề: "Im đi."
"Im đi á?" Khẳng Lợi khó hiểu.
Theo hiểu biết của hắn về You An, người này dù có bị từ chối hay trêu đùa thất bại cũng chỉ buông một câu "Ớt cay nhỏ" là cùng. Khi nào lại từ chối giao lưu như thế này?
Nhưng Khẳng Lợi nghĩ lại, thấy thế cũng tốt. You An muốn ăn chơi đàng đ**m ở bên ngoài thế nào cũng được, chỉ cần đừng động tay động chân với đồng đội.
Đang suy nghĩ, cửa phòng huấn luyện bỗng được đẩy ra một cách lịch sự.
Tân binh tóc đen mà hôm qua mới thấy trên khán đài bước vào, mặc một bộ đồ chiến đấu mới tinh.
Cậu ta trông thật sự lạc lõng ở đây. Các thành viên của Thiên Khải ai nấy đều vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Vì làm nghề bán mạng, Thiên Khải không bao giờ bạc đãi họ về khoản ăn uống, mỗi người được tẩm bổ đến chiều cao vượt 1m9.
Tân binh này chắc cao khoảng 1m8, vóc dáng nhìn hơi nhỏ nhắn nhưng tỉ lệ hoàn hảo, vai rộng eo thon chân dài, thân hình không hề yếu ớt mà nhanh nhẹn như báo.
Hơn nữa, với khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc kia, cậu ta giống như một chú thỏ trắng đi lạc vào bầy sói.
Mặc dù hôm qua cậu ta vừa đánh bại khảo hạch quan số một và có thể sử dụng chung phòng huấn luyện sang trọng với các thành viên cốt cán của Thiên Khải, nhưng những người có mặt đều bất giác thả lỏng động tác.
Kết quả, giây tiếp theo, họ thấy tân binh nhỏ đó nhảy tót về phía You An, vẫy tay đầy phấn khích:
"Chào! Anh em, chúng ta lại gặp nhau!"
Cậu ta nhảy lên ôm lấy vai You An, thân mật nói:
"Sao hôm qua anh lại chạy mất? Đừng tự ti chứ anh em, thật ra cơ bắp của anh cũng luyện rất tốt, nhưng nếu muốn giống tôi thì có lẽ phải giảm bớt chi dưới. Hôm qua sau khi anh đi, tôi đã lên Tinh Võng tra cứu chiến lược giảm chi dưới. Vốn còn lo không biết tìm anh ở đâu, ai ngờ bây giờ lại gặp, đúng là duyên phận!"
Mọi người: "..."
Có vẻ có gì đó sai sai. Khẳng Lợi đơ mặt.
You An nhắm mắt lại, gần như nghiến từng chữ qua kẽ răng:
"Thấy không? Thằng nhóc này thẳng đáng sợ."
Lâm Thời nghiêng đầu: "Thẳng cái gì?"
"..." You An hất cậu ta xuống người: "Tự đi mà huấn luyện."
Lâm Thời ngồi bệt dưới đất, tố cáo: "Hôm qua anh đâu có thái độ này, đồ Sở Khanh."
Cậu vỗ mông đứng dậy, quay sang nhìn Khẳng Lợi, vô cùng vui vẻ bắt tay với hắn, rồi vỗ vai hắn như anh em tốt:
"Chào anh, chào anh, tôi là Lâm Thời."
"Khẳng Lợi." Hắn liếc nhìn vai Lâm Thời rồi lại nhìn vai mình, nhất thời im lặng.
Nhận thấy sự thân thiện ẩn sau vẻ im lặng của Khẳng Lợi, Lâm Thời lập tức kéo hắn đi tham quan khắp phòng huấn luyện, vừa đi vừa thỉnh giáo.
Cậu nói rất nhiều: "Sau này là đồng nghiệp, đồng nghiệp phải giao lưu với nhau nhiều chứ. Anh xem, tôi mới đến, chưa hiểu gì cả. Anh dẫn tôi đi làm quen mọi người, rồi dạy tôi cách dùng mấy thứ này được không?"
Khẳng Lợi tự động bỏ qua câu trên: "Cậu không biết dùng thiết bị huấn luyện à?"
Lâm Thời đáp như đương nhiên: "Không biết."
Khẳng Lợi nhíu mày: "Sao có thể?"
Làm nghề này mà lại không biết dùng thiết bị huấn luyện? Hắn hỏi: "Cậu biết làm gì?"
Lâm Thời chớp chớp mắt, với tốc độ khó tin, giật lấy khẩu súng Khẳng Lợi đang cài ở thắt lưng, chĩa về phía tấm bia bên cạnh và bóp cò.
"Đoàng."