Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 48

Gần nửa tháng hành trình tiếp theo không có sự cố lớn nào xảy ra. Dù có một vài nhóm cướp không biết điều đến gây rối, nhưng hầu hết đều bị Lâm Thời và đồng đội đẩy lui, không làm nên trò trống gì.

Còn về những kẻ rõ ràng có người đứng sau giật dây, Liên Bang đã không muốn tiết lộ, thì Thiên Khải cũng làm như không biết. Dù sao, nhiệm vụ của họ chỉ là hộ tống Samuel đến đích an toàn, những chuyện khác thì tuyệt đối không liên quan.

Cứ thế, sau khi đẩy nhanh tốc độ, đoàn xe cuối cùng cũng đến được thung lũng Silicon bình yên vô sự.

Lâm Thời thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vừa lúc có cơn gió thổi qua, lọn tóc mái bay phấp phới khiến da cậu hơi nhột.

"Đây là trung tâm công nghệ trong truyền thuyết của Liên Bang à, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt." Cậu vừa nói vừa vuốt tóc ra sau.

Ngoài miệng thì tỏ vẻ không quan tâm, nhưng đôi mắt đã đảo đi đảo lại mấy vòng.

Thiên Dạ lười vạch trần cậu: "Lúc này lại không sợ Samuel làm phiền nữa sao?"

Lâm Thời khựng lại, im lặng rụt đầu vào.

Vị hoàng tử cao quý ấy gần đây cứ bám riết lấy cậu, dù Lâm Thời có tỏ rõ thái độ từ chối thì anh ta vẫn coi như không thấy, đúng là phiền phức.

"Mình rốt cuộc có gì hấp dẫn anh ta chứ?" Lâm Thời lẩm bẩm.

Charles liếc mắt nhìn cậu, dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kia một lát rồi lặng lẽ thu về.

Đúng lúc này, đoàn xe chính thức dừng lại.

Ngay phía trước là thành phố công nghệ của Liên Bang ở thung lũng Silicon. Bên ngoài thành, các binh lính xếp thành hàng, cung kính chào đón Điện hạ Samuel.

Đội trưởng đội cận vệ bước xuống xe, cúi người hành lễ.

Thấy Samuel sắp ra ngoài, Lâm Thời và đồng đội cũng không thể tiếp tục ẩn mình, họ lần lượt xuống xe và đứng sang một bên, giả vờ như mình cũng là lính.

Tuy nhiên, với phong thái ngang tàng không thể che giấu, họ đứng nghiêng đứng ngả, khiến lính trong thành cứ phải liếc nhìn mấy lần.

Dù sao thì Lâm Thời cũng da mặt dày. Cậu mặc kệ hàng nghìn ánh mắt sắc lẹm ấy, vẫn đứng vững như bàn thạch, coi đó như một màn mát-xa miễn phí.

Thực ra, cậu đang rất vui. Sau khi tiễn Samuel, họ có thể quay về Thiên Khải để nhận tiền lương, lúc đó chỉ việc nằm đếm tiền thôi.

Thật sướng.

Đang mơ màng, cậu thấy Samuel vốn dĩ nên đi trên con đường trải hoa lại vung vạt áo, quay người đi về phía họ.

"..."

Đừng mà!

Lâm Thời đang chuẩn bị trốn ra sau lưng Charles, nhưng lần này Samuel bước đi cực nhanh. Chưa kịp hành động, tay của Samuel đã nhanh như cắt đặt lên áo Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen nở một nụ cười gượng gạo: "Xin hỏi còn chuyện gì nữa không, Điện hạ Samuel?"

Thiên Dạ nhìn cậu, thấy cậu dùng kính ngữ, có vẻ như đã bị tra tấn không ít.

Samuel mím môi, trông có vẻ cố chấp và quật cường. Anh ta thấp hơn Lâm Thời một chút, giờ đây khi Lâm Thời cúi đầu nhìn, lại cảm thấy một chút ngại ngùng khó hiểu ở đối phương.

Nhưng dù sao cũng là hoàng tử Liên Bang, lòng tự trọng cao ngạo khiến anh ta không thể hạ mình xin lỗi.

Vì thế, cho đến cuối cùng, Samuel chỉ gượng gạo hỏi: "...Muốn đến hành cung của ta ngồi chơi không?"

Lâm Thời nhếch môi: "Xin lỗi điện hạ, ở nhà tôi trẻ con còn đang cần thay tã."

Nói dối mà còn không thèm nghĩ, rõ ràng là từ chối.

Samuel có chút bực mình, còn định nói nữa thì sau lưng bỗng cảm thấy lạnh toát.

Anh ta ngẩng đầu nhìn lại, trừ Lâm Thời còn có vẻ thân thiện, thì Thiên Dạ và Charles, hai vị sát thần kia, sắc mặt cũng chẳng mấy tốt.

Samuel đành bỏ cuộc, từ từ lùi lại.

Lúc này, anh ta lại lấy lại vẻ kiêu ngạo của hoàng tử Liên Bang, hơi nâng cằm: "Louis, tiễn khách."

Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, làm động tác mời ba người: "Liên Bang đã chuẩn bị thuyền quá cảnh cho ba vị khách quý. Lần này vất vả cho các vị rồi."

"Cảm ơn." Thiên Dạ nói xong, dẫn đầu rời đi.

Một vài vị khách quý của Thiên Khaie đi lên thuyền quá cảnh dưới sự giám sát của lính Liên Bang, rồi nhanh chóng biến mất.

Samuel nghiến răng: " Thiên Khải quả nhiên toàn là một lũ quái vật máu lạnh, không có ngoại lệ!"

Nghe vậy, đội trưởng đội cận vệ Louis an ủi: "Điện hạ không cần lo lắng, mạo phạm Liên Bang, bọn họ chắc chắn sẽ phải trả giá."

Những từ cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo sát ý quyết liệt.

Samuel sững sờ: "Ý gì?"

Đội trưởng đội cận vệ không trả lời ngay, nở một nụ cười khó hiểu, cung kính nói: "Điện hạ, chúng ta nên vào thành."

Bình Luận (0)
Comment