Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 51

Trong giấc mộng là một mảnh đất trống xám xịt. Lâm Thời biết rõ mình đang hôn mê, nhưng không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.

Thật lòng mà nói, cậu vẫn rất sợ chết.

Dù sao cũng mới gia nhập Thiên Khải, có được công việc đầu tiên trong đời để đàng hoàng nhận lương. Chưa kịp tích góp hàng tỷ tài sản để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, Lâm Thời tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.

Vì thế, vào ngày cậu thực sự tỉnh lại, Lâm Thời nhìn trần nhà trắng tinh, thở phào một hơi thật dài:

"Cứ nói Lâm Thời ta chính là con cưng của trời, không chết được đâu."

Cậu lật người trên giường bệnh, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng tốt vô cùng. Chỉ là cơ thể vẫn còn nặng nề.

Lâm Thời đánh giá xung quanh và nhìn những vết thương được xử lý cẩn thận trên người mình. Cậu tự nhủ, có tổ chức chính là tốt, chứ ngày xưa bị thương làm gì có điều kiện như vậy, dùng giẻ rách băng bó được là mừng rỡ lắm rồi.

Đang nghĩ ngợi vui vẻ, bỗng có tiếng cửa mở.

Lâm Thời nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cậu bé tóc vàng đứng sững ở cửa, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe, môi khẽ hé, không thể tin nổi nhìn cậu.

Lâm Thời vui vẻ, vẫy tay về phía cậu bé: "Không chết đâu, lại đây."

Derrick như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức lộc cộc chạy đến trước giường bệnh, nhưng lại cố gắng kìm chế không dám làm mạnh tay để Lâm Thời không bị thương thêm.

Cuối cùng, cậu bé chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thời, đặt má lên lòng bàn tay cậu như một chú cún con, nước mắt "lách tách lách tách" rơi xuống.

Lòng bàn tay Lâm Thời nhanh chóng ướt đẫm. Cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Derrick: "Thật sự khóc à?"

Chút tự trọng mong manh của cậu bé lập tức khiến cậu tự lau khô nước mắt, mở to đôi mắt đã được rửa sạch bằng nước mắt, chằm chằm nhìn lại.

Lâm Thời dở khóc dở cười: "Xem em kìa, anh tỉnh lại là chuyện tốt mà, đừng khóc, đừng khóc nữa."

Derrick bĩu môi: "Không khóc."

Lông mi còn ướt mà đã nói không khóc, đúng là trẻ con cứng đầu.

Ngày trước, Lâm Thời chắc chắn sẽ trêu chọc cậu bé một trận ra trò, nhưng hiện tại bị thương nên không có sức lực, đành thôi.

Derrick đứng thẳng dậy, khóe môi mím chặt vô cùng quật cường. Sau đó, cậu nói: "Sau này, anh không được làm chuyện như vậy nữa."

Không được làm chuyện gì, xả thân cứu người sao?

Thực ra, Lâm Thời cảm thấy không có gì quá ghê gớm. Cho dù quay lại lúc đó, cậu vẫn sẽ chọn làm như vậy.

Với lại, cậu có chết đâu?

Nhưng thấy Derrick nghiêm túc như vậy, Lâm Thời không tiện làm phật ý cậu bé, giả vờ nghiêm túc nói: "Rồi rồi, sau này anh không làm thế nữa."

Sự qua loa thể hiện rõ ràng.

Derrick biết cậu ấy hoàn toàn không để lời mình nói vào tai.

Suy cho cùng, vẫn là do cậu quá nhỏ.

Derrick mím môi, nhưng cũng không giận, chỉ im lặng cọ vào lòng bàn tay Lâm Thời. Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói:

"Em sẽ lớn thật nhanh."

Bình Luận (0)
Comment