Đó là một cây cầu đá đã sụp đổ nửa bên. Trên thành cầu mọc đầy rêu phong rậm rạp, nửa còn lại vẫn hiên ngang đứng vững, tạo thành một khoảng đất trống khô ráo.
Một lúc lâu sau, Charles mới hỏi: “Ở đây, cậu ngủ kiểu gì?”
Lâm Thời đã nhảy tót qua rồi, nghe vậy liền nở một nụ cười: “Anh không biết sao? Trẻ con ở đây đều nhặt bao tải về ngủ.”
Cậu nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh rời đi lâu quá nên không nhớ gì hết sao?”
“...Cũng tạm.” Charles rũ mắt, ánh mắt lướt từ mái tóc đen mềm mại của Lâm Thời xuống chiếc cổ dài trắng nõn.
Thực ra, chỉ nhìn vẻ ngoài, Lâm Thời không hề giống một người lớn lên từ khu ổ chuột. Trẻ con ở đây, hoặc là gầy gò ốm yếu, hoặc là giống Charles, cả người đầy vẻ hung hăng và tay đầy máu.
Lâm Thời dường như biết anh đang nghĩ gì, cậu chớp mắt: “Anh yên tâm, từ nhỏ tôi đã biết cách tự chăm sóc bản thân rất tốt.”
Nói xong, chiếc ủng tác chiến màu đen của cậu đá văng một viên gạch bong tróc, lộ ra một khoảng không gian tối tăm và chật hẹp.
Lâm Thời nửa quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn vào trong, rồi dừng lại.
Thấy cậu đứng yên không nhúc nhích, Charles không hiểu lý do, tiến lại gần: “Cậu đang tìm gì vậy?”
Đôi mắt Lâm Thời lấp lánh ánh bạc, môi khẽ hé, nhìn chằm chằm vào đồ vật trong hốc đá.
Thứ đáng lẽ chỉ có một lõi cơ giáp cũ kỹ, giờ lại có thêm một phong thư mới tinh.
Người biết đến nơi này, ngoài Lâm Thời ra, chỉ còn mỗi chú Giang.
— Tên lừa đảo họ Giang vẫn còn sống.
Nhận ra điều đó, Lâm Thời bừng tỉnh, nhét cả lõi cơ giáp và phong thư vào túi ngực.
“Đi thôi, về thôi.”
Trước khi rời đi, Charles không nhịn được quay đầu nhìn lại cây cầu gãy, hỏi: “Lá thư đó là ai để lại cho cậu?”
Lâm Thời không trả lời ngay.
Cậu sờ vào ngực, chân vô tình đá đá. Khi đã lấy lại cảm xúc, cậu mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có ai cả. À đúng rồi, tối nay phải cảm ơn anh đã đặc biệt đi cùng tôi. Cực khổ cho anh rồi, anh bạn.”
Lâm Thời vỗ vai Charles thân thiết: “Ban đầu tôi định sau này mới quay lại lấy, nhưng nếu đã đến A12 rồi thì không lấy cũng uổng. Mà này, trước đây anh ở đâu vậy? Hồi nhỏ chúng ta có gặp nhau không?”
“Không đúng, anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, lúc anh rời đi chắc tôi mới sinh ra nhỉ?”
“Anh sống ở đây thế nào? Có giống tôi, làm việc vặt cho mấy ông quý tộc già không?”
“Hay là giống mấy thằng nhóc vô dụng đi vào khu trung tâm để trộm đồ?”
Chàng trai tóc đen nói liên tục, hết câu này đến câu khác. Charles biết Lâm Thời đang muốn lấp đầy khoảng lặng để anh không hỏi nhiều, nên anh cũng làm theo ý cậu, không vạch trần mà chỉ trả lời từng câu hỏi đơn giản.
Hai người quay về khách sạn.
Lâm Thời vừa hát vừa đi vào phòng mình. Đóng cửa lại, cậu tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi thật dài.
Nụ cười trên môi biến mất.
Khi cậu không cười, vẻ mặt cậu trông rất lạnh lùng. Vì đường nét khuôn mặt quá sắc sảo, người ta thường nghĩ cậu là một người lạnh lùng và cay nghiệt.
Để sinh tồn, Lâm Thời đã phải tập cười trước gương hàng trăm lần, và nhờ đó, công việc của cậu với giới quý tộc quả nhiên thuận lợi hơn nhiều.
Sau này, nụ cười ấy dần trở thành thói quen. Thậm chí, không cười đối với cậu còn hơi khó khăn.
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối chợt kêu “tít tít”.
Lâm Thời cúi đầu.
【D】: Hôm nay cậu bận lắm à? Tôi nhắn cả đống tin mà đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, một cái bóng che phủ lên gương mặt nghiêng của Lâm Thời.
— Dù sao cũng chỉ là bạn qua mạng.
Cậu nhúc nhích ngón tay.
【Lâm Thời】: Biến đi.