Quả không hổ là kẻ hèn hạ của A12 đã tham ô gần hết cuộc đời. Nơi ở riêng của Antony xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng khu vườn đã chiếm hơn một nửa khu trung tâm. Đó còn chưa kể đến tòa nhà chính.
Lâm Thời đi theo sau quản gia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc vừa phải: “Thủ đô quả nhiên là nơi phồn vinh nhất toàn Liên Bang, chỉ một dinh thự thường trú của một khu thôi đã xa hoa đến thế này.”
Lời khen này khiến quản gia có vẻ rất đắc ý: “Ngài Antony đã cống hiến hết mình cho sự phát triển của khu A12, đây là những gì ngài ấy xứng đáng được hưởng.”
Nếu không phải Lâm Thời chính là người lớn lên ở nơi này, có lẽ cậu đã tin những lời dối trá này.
Nhưng với diễn xuất điêu luyện, cậu vẫn giữ vẻ mặt không đổi, sự ngưỡng mộ càng sâu sắc hơn.
Đi qua những hành lang quanh co, quản gia dừng lại trước một căn phòng và làm động tác “mời”.
Ánh mắt Lâm Thời lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi cứ thế đi vào sao? Không cần chuẩn bị gì ư?”
Quản gia nâng giọng: “Ngài cứ vào đi. Ngài Antony rộng lượng, không bao giờ câu nệ lễ nghi xã giao.”
Lâm Thời liên tục gật đầu, bề ngoài thì kính sợ, nhưng trong lòng thì đảo mắt liên tục.
Thật không may, ngay khi cậu vừa bước qua ngưỡng cửa, Charles đã bị chặn lại.
Quản gia kiêu ngạo nói: “Xin lỗi tiên sinh, văn phòng của ngài Antony, người không liên quan miễn vào.”
Charles ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Không hiểu vì sao, sống lưng quản gia bỗng lạnh toát.
May mắn là Lâm Thời kịp thời lên tiếng: “Anh ta là vệ sĩ của tôi, cũng không thể vào sao?”
Quản gia hoàn hồn, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “...Không thể. Ngài Antony dù sao cũng có thân phận cao quý.”
Hàm ý, Charles chỉ là một thường dân, không xứng được diện kiến vị trưởng khu cao quý đó.
Charles dường như không chịu đựng được, tiến lên một bước. Lâm Thời ngăn anh ta lại:
“Thôi, anh đợi bên ngoài đi.”
Nói xong, cậu nhìn về phía quản gia, cười nói: “Tôi mua anh ta từ chợ đen, tính tình không tốt, nhưng được cái biết nghe lời, ngài không cần sợ.”
Lời đã nói đến nước này, quản gia cũng không tiện nói gì thêm, xua tay cho cậu vào.
Cánh cửa đóng lại, quản gia liếc nhìn Charles.
Đối phương đứng bên cạnh khung cửa, hơi rũ đầu, bất động.
Nhưng thân hình quá đồ sộ, cho dù đứng yên cũng toát ra một luồng uy h**p đáng sợ.
Ông ta thu ánh mắt lại, lẩm bẩm: “Cũng chỉ là một con chó biết nghe lời.”
So với hành lang, văn phòng bên trong rõ ràng được trang trí xa hoa hơn.
Đối diện cánh cửa lớn là một cái đầu hổ được treo trên tường, khi vừa bước vào rất dễ khiến người ta giật mình.
Nhưng Lâm Thời vẫn bình thản. Ánh mắt cậu chỉ lướt qua nó trong tích tắc rồi nhanh chóng dời đi.
Không hiểu sao, cậu cảm thấy bố cục căn phòng này không tốt lắm, vừa bước vào đã thấy rùng mình.
Lâm Thời chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt, chậm rãi bước sâu vào bên trong.
Rẽ qua một góc…