Chỉ tiếc, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, ông ta đã không thể thốt ra được những lời đó. Điều cuối cùng Antony thấy là gương mặt méo mó, thảm hại của chính mình phản chiếu trong đôi mắt bình thản, xinh đẹp của Lâm Thời.
Lâm Thời ra tay rất mạnh. Khi cậu buông tay, cổ Antony đã tách rời khỏi thân một cách kinh hoàng, giống như một xác sống trong phim kinh dị.
"Chết hẳn chưa?" Lâm Thời hỏi, phủi tay thật mạnh.
Charles tiến lên kiểm tra hơi thở của Antony, trầm giọng đáp: "Đã chết."
Lâm Thời vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn.
Hắn suy nghĩ một lúc, rút con dao găm buộc ở bắp chân, dứt khoát chặt đứt đầu của Antony.
Thật sự là ghê tởm.
Lâm Thời nhét cái đầu đó vào túi, thắt chặt lại: "Mang cái này về báo cáo công việc với lão đại, ai bảo ông ta dám khấu tiền công của tôi trong nhiệm vụ lần này."
Lại còn là một nhiệm vụ kinh tởm như thế này.
Mặc dù cũng coi như là vì dân trừ hại, nhưng Antony quá b**n th**. Lâm Thời cảm thấy sau khi trở về nhất định phải xin trợ cấp tinh thần từ Thiên Khải.
Đó là cả năm vạn tệ liên hành tinh cơ đấy.
Lâm Thời tính toán trong lòng, còn Charles đã bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Hắn kéo hai chang trai kia ra giữa phòng, đặt cạnh nửa phần thân thể còn lại của Antony, để đảm bảo rằng người ngoài vừa mở cửa sẽ nhìn thấy một "cảnh tượng bất ngờ" đầy kinh ngạc.
Nghĩ đến thôi đã thấy thú vị.
"Đi chưa?" Lâm Thời lén lút mở cửa sổ, tìm đường thoát.
Charles: "Đi."
Hai người trèo ra ngoài cửa sổ, đi men theo các lối đi để tránh đám đông, rất nhanh đã tới được sân thượng.
Trước khi đi, Lâm Thời nhớ ra điều gì đó: "Anh đợi tôi một chút."
Sân thượng của câu lạc bộ rất rộng rãi, chỉ có một góc chất đống vải vóc bị vứt đi. Lúc này đang là mùa hạ, mặt trời chói chang.
Hắn gõ vào chuông báo cháy trên sân thượng. Xung quanh tức thì chuông reo inh ỏi, bên trong câu lạc bộ ngay lập tức trở nên hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên dưới.
Lâm Thời vẫn bình tĩnh, thong thả dùng bật lửa châm vào đống vải, phân tán ra nhiều nơi trên sân thượng.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, Lâm Thời ném chiếc bật lửa vào biển lửa: "Được rồi, đi thôi."
Nơi này, thực sự không cần phải tồn tại nữa.
Antony chết, cả khu A12 đều bất an, Liên Bang tức giận, ra lệnh truy lùng ngay lập tức.
Kết quả là hung thủ không tìm thấy, ngược lại lại điều tra ra những chuyện xấu xa mà Antony và gia tộc ông ta đã làm, cuối cùng sự việc đành phải khép lại.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Lâm Thời nữa.
Lúc này, cậu đang ngồi trên con tàu trở về, trên mặt dính chút bụi than đáng ngờ.
Khi Lâm Thời châm lửa, trông có vẻ rất ngầu và phong trần, nhưng ngọn lửa quá lớn, lúc rời đi, cậu vẫn không thể tránh khỏi bị lửa táp phải.
Bây giờ mông cậu vẫn còn hơi nóng rát.
Lâm Thời hối hận: "Lần sau tôi không ra vẻ nữa đâu."
Trong giọng nói của Charles có chút mỉa mai: "Không phải cậu nói đàn ông đích thực không bao giờ ngoái đầu nhìn vụ nổ sao?"
Lâm Thời cảm thấy mất mặt: "Được rồi, anh đừng nói nữa."
Suy cho cùng, vẫn là do bộ quần tây không an toàn. Nếu đổi sang đồ tác chiến của Thiên Khải, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lố bịch như vậy.
Cho nên, tất cả đều là tại Antony.
Đang nghĩ ngợi, Charles bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Lâm Thời ngước mắt hỏi: "Đi đâu thế?"
"Tắm rửa." Bóng Charles biến mất ở cuối hành lang.