Charles lẳng lặng nhìn cô.
Bác sĩ Lý hiểu ý, từ trong ngăn kéo lấy ra dụng cụ, giả vờ sát trùng.
Vừa làm, cô vừa nói với Lâm Thời ở phía sau: "Cũng may, vấn đề không nghiêm trọng lắm, sau khi xử lý sẽ mau lành thôi."
Lâm Thời lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào bức tường trắng: "Làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng một cú đá của tôi đã khiến anh ta bị bệnh rồi."
Charles nói thêm: "Hai cú."
"Được rồi, hai cú thì hai cú." Lâm Thời cười, biết vấn đề không nghiêm trọng nên lại trở nên lêu lổng. "Thù dai thế?"
Ánh mắt Charles lóe lên, không trả lời.
Thấy không còn việc gì, Lâm Thời nhìn sang đầu kia, dần đứng dậy: "À này, có người gọi tôi, tôi đi trước đây."
Charles, người từ nãy đến giờ không nói một lời, bỗng nhiên lên tiếng: "Ai tìm cậu?"
Nửa bước chân Lâm Thời vừa bước đi lại thu về: "You An, sao thế?"
Vừa nghe cái tên này, vẻ mặt Charles lập tức tối sầm lại: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở bên tôi cho đến khi xong việc."
Lâm Thời cảm thấy thích thú, khoanh tay, nghiêng đầu hỏi: "Sao, quyến luyến anh đây à?"
"Aiz, không biết là ai, lúc tôi mới đến ngày nào cũng túm tôi đánh nhau." Lâm Thời cố ý trêu chọc hắn, từng bước lại gần, nghiêng đầu áp sát mặt Charles. "Là anh hả?"
Charles lại không nói gì.
Bác sĩ Lý lặng lẽ kéo cổ áo của hắn lên, che đi bờ vai không hề sứt mẻ.
"Được rồi, mang thuốc này về, bôi mỗi ngày một lần."
Charles nhận lấy, như thể có chuyện đó thật: "Cảm ơn."
Ra khỏi phòng y tế, Lâm Thời nhìn mặt trời bên ngoài, cảm thấy hôm nay thật sự càng lúc càng nóng. Ánh mắt liếc thấy Charles vẫn đi theo, cậu tốt bụng nói: "Anh về nghỉ ngơi trước đi, nhiệm vụ lần này tôi là người chủ trì, lát nữa còn phải đi báo cáo với lão đại."
Tiện thể cầu xin ông ta phát tiền thù lao.
Charles không đáp, chỉ một mực hỏi: "You An gọi cậu làm gì?"
"Không biết." Lâm Thời cũng không rõ, nhưng đầu cuối lại bắt đầu giục, đành phải tạm gác lại chủ đề. "Anh không phải bị thương sao? Đi đi, đừng lo cho tôi."
Vừa dứt lời, đầu cuối trực tiếp gửi yêu cầu gọi video.
Lâm Thời nổi khùng, bực bội nhấn chấp nhận: "Đòi mạng tôi hả? Tôi đến ngay đây!"
Nói xong, hắn vội vã rời đi.
Đương nhiên, hắn không nhìn thấy Charles đứng tại chỗ, đợi cho đến khi bóng dáng Lâm Thời khuất hẳn, mới từ từ quay về.
Đi ngang qua thùng rác, hắn ném tuýp thuốc mỡ không cần dùng vào trong.
"Ông thật sự không cho tôi tiền thù lao sao?" Lâm Thời thay đổi hẳn thái độ kiêu ngạo trước đây, đáng thương lặp lại, "Không có số tiền này, tôi cảm giác mình sắp chết đói, cứ như cuộc đời mất hết mục tiêu vậy."
Lão đại cười lạnh một tiếng: "Cậu lại giả vờ."
Lâm Thời kêu oan: "Tôi không có! Ông đừng vu khống tôi!"
Lão đại không lay chuyển: "Chuyện cậu nói xấu tôi sau lưng, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu."
Lâm Thời lập tức im bặt.
Sao lại thế này...