Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 87

Lâm Thời là do bị nóng đến tỉnh giấc.

Cậu cảm giác như có một đống lửa bên cạnh, tai còn nghe tiếng củi cháy lép bép, nóng rực như muốn thiêu đốt làn da.

Không thể nào, Lâm Thời nghĩ.

Ba người kia không thể nào sơ suất đến mức để người bị thương nằm cạnh đống lửa thế này.

Thế là cậu cố mở to mắt, phát hiện chỉ thiếu một chút nữa là lông mi của cậu đã bị thiêu rụi.

Lâm Thời: "..."

Khốn nạn.

Cậu cố gắng ngồi dậy, thấy Trần Mạc đang ôm súng, dựa vào tảng đá, dáng vẻ vô cùng lỏng lẻo.

Trời có vẻ đã tối.

Lâm Thời ho vài tiếng, hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Trần Mạc cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối, rồi đáp: "Mười tiếng."

"Lâu thật đấy," Lâm Thời dịch người đến bên cạnh hắn ngồi xuống, cảm thán, "Từ khi gia nhập Quân đoàn số 9, tôi đã lâu rồi không ngủ đủ tám tiếng."

Mỗi ngày chỉ toàn huấn luyện, chiến đấu.

Giờ đây rốt cuộc đã thoát khỏi bể khổ, ngược lại lại có cảm giác không chân thực.

Lâm Thời nhăn mũi, ghét bỏ mà lùi xa Trần Mạc một chút: "Anh hút bao nhiêu thuốc rồi hả anh bạn, phổi còn muốn dùng không?"

"..." Trần Mạc lườm hắn một cái, "Đừng lắm chuyện."

Lâm Thời nhấn mạnh: "Tôi là đang quan tâm anh đấy! Cái tật cứ căng thẳng là hút thuốc của anh rốt cuộc có sửa được không?"

Trần Mạc làm ngơ.

Thực ra hắn không hút nhiều, chỉ có nửa điếu thôi, nhưng mũi Lâm Thời quá thính.

Hắn quay đầu lại, chuyên chú nhìn Lâm Thời:

"Thật ra tôi vẫn luôn suy nghĩ, lúc đó trên tàu bay, làm sao cậu biết sẽ có đạn năng lượng bay tới."

Đạn năng lượng có uy lực như vậy, chứng tỏ người phóng ra có năng lực tinh thần cực cao, ít nhất phải ngang ngửa với Lâm Thời.

Theo hắn biết, trong Quân đoàn số 9 hiện tại có thể sánh ngang năng lực tinh thần với Lâm Thời, chỉ có vị Thượng tướng Devin kia.

Nếu Trần Mạc không nhìn lầm, trước khi Lâm Thời giành lấy ghế lái, cậu đã cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối.

Ánh mắt Trần Mạc trở nên sắc bén: "Ai đã gửi tin nhắn cho cậu vào lúc đó."

Tính cách khiến hắn chất vấn không hề để ý đến cảm xúc. Người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Nhưng Lâm Thời không phải người bình thường.

Cậu thở dài: "Mắt anh tinh quá đấy, tôi cứ nghĩ trong tình huống đó không ai để ý đến tôi."

Trần Mạc: "Cậu nói hay không đây."

"Giục giục giục, gọi hồn à?" Lâm Thời cũng không giận thật, "Chuyện này nói ra thì cũng không đơn giản."

Kì lạ quá.

Lâm Thời sắp xếp lại suy nghĩ, kể ra quá trình cậu kết bạn với Ngài D.

Vừa kể xong, You An ở phía sau thâm trầm nói: "Hắn muốn theo đuổi cậu."

Lâm Thời giật mình: "Mẹ nó, anh tỉnh từ lúc nào?"

Mạc Lai Y rất đồng tình gật đầu: "Người này lòng lang dạ sói, rõ như ban ngày."

Lâm Thời: "Cậu cũng tỉnh à? Không phải, nãy các người còn đang ngủ sao?"

Trần Mạc bổ sung: "Cái thằng cha này... xin lỗi, lỡ miệng. Cái tên D này thân phận không đơn giản, ít nhất sẽ có một vị trí nhỏ bên cạnh Devin."

"Có ai nghe tôi nói không?" Lâm Thời có chút sụp đổ, "Tôi không phải là bảo bối mà các người yêu nhất sao?"

Trần Mạc nhíu mày: "Ghê tởm."

Lâm Thời lập tức tìm người chống lưng: "Mạc Mạc, cậu xem anh ta kìa!"

Mạc Lai Y vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, anh Trần không cố ý đâu."

Mấy người lại cãi nhau một hồi, rất lâu sau mới đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối của Lâm Thời hiện lên một yêu cầu gọi video.

Cậu cúi đầu nhìn - là D.

Bình Luận (0)
Comment