"Không thì... anh cứ đứng lên trước đi." Lâm Thời nhỏ giọng nói, "Tôi không cố ý làm anh quỳ ở đây đâu."
Ai bảo Charles xuất quỷ nhập thần, cậu chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.
Nhưng có lẽ vì thân hình Charles quá cao lớn, nên khi quỳ như vậy không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại có chút... hung hăng dọa người?
Lâm Thời tự nhủ không nên nghĩ nhiều, nắm tay Charles kéo hắn dậy, giải thích:
"Vừa về Thiên Khải bận rộn lắm, tôi còn phải viết báo cáo công việc, rồi đủ thứ giao tiếp khác, với lại anh cũng có nhắn tin cho tôi đâu, tôi đâu biết anh muốn gặp tôi."
Thật ra là hoàn toàn quên béng.
Lâm Thời mặt không đỏ tẹo nào mà nói dối.
Cậu có bận rộn gì đâu, cùng lắm là Derrick quá dính người, làm cậu không có thời gian ra ngoài thôi.
Charles đứng trước mặt Lâm Thời, mày sâu, mũi cao, khẽ hỏi: "Thật không?"
Lâm Thời giả ngây gật đầu: "Đúng thế."
Giữa hai người bỗng chốc im lặng.
Đúng lúc Lâm Thời đang suy nghĩ có nên chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo này không, Charles bỗng giơ tay.
Hắn tiến lên vài bước, đột ngột ép Lâm Thời vào góc tường, bàn tay to lớn đè lên eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích. Đồng thời, hắn giơ cánh tay lên chặn trên tường, ngăn cậu chạy thoát.
Đây là tư thế hoàn toàn giam hãm Lâm Thời trong vòng tay hắn.
Khi nhận ra đó là Charles, Lâm Thời đã không phòng bị nhiều. Kể cả khi bị đối xử như vậy, cậu cũng chỉ ngẩn ra, rồi hỏi:
"Anh làm sao vậy, muốn chơi trò chơi hả?"
Charles rũ mắt nhìn cậu.
Lâm Thời đẹp hơn trước rất nhiều, đuôi mắt dài, đôi mắt trong veo, cổ và một chút ngực lộ ra trắng nõn, mịn màng. Vì những cử động giãy giụa nhỏ, xương quai xanh của cậu chuyển động như một con chim đang sải cánh, và vòng eo dưới bàn tay hắn mỏng manh một cách lạ thường.
Charles nhắm mắt lại, rồi cúi đầu xuống dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Thời.
Hắn vùi mặt vào cổ cậu, giọng khàn khàn: "Gầy quá."
Trong giọng nói không biết là tiếc nuối hay may mắn.
Hắn lại quá gần, Lâm Thời sờ sờ cái tai hơi ngứa của mình, thành thật nói: "Bên kia ngày nào cũng tập luyện, đồ ăn căng tin lại dở như vậy, sao mà không gầy được."
Bề ngoài Lâm Thời bình thản, nhưng thật ra trong lòng có chút hoảng loạn.
Sao lại dựa gần thế này, Charles không phải đã cai sữa rồi à?
Kỳ lan, sao mình lại cảm thấy hắn hôn vào cổ mình một cái... Có gì đó không ổn thì phải!
Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay nâng đầu Charles lên.
Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đó, cậu giật mình.
Đôi mắt sâu thẳm, như hội tụ vô số cơn bão, nguy hiểm và u tối.
Trong khoảnh khắc này, chuông báo động trong đầu Lâm Thời vang lên, cậu cố gắng đẩy Charles ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, anh dựa gần thế làm gì? Không biết còn tưởng hai chúng ta là gay, không hợp đâu bạn ơi."
"Sao lại không hợp." Charles đột ngột mở miệng, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Lâm Thời, một lúc lâu sau, mới tự giễu nhếch mép, "Ai thèm làm anh em với cậu."
Hắn nắm lấy cổ tay Lâm Thời, dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của đối phương, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Thời: "?!"
Charles hôn lên mu bàn tay cậu, vì quá kinh ngạc, Lâm Thời đã quên cả né tránh, chỉ trơ mắt nhìn nụ hôn đó rơi xuống.
Nơi môi chạm vào ẩm ướt, mang đến một cảm giác ngứa ngáy đáng ngờ. Lâm Thời cảm nhận rõ ràng đối phương hình như đã dùng răng nanh khẽ cắn, mu bàn tay có chút đau nhẹ, như bị người ta cắn để đánh dấu.
Điều càng khiến người ta khó chịu hơn là, khi Charles làm ra hành động tùy tiện này, đôi mắt hắn lại chằm chằm nhìn Lâm Thời.
Giống như một con trăn đen đang rình mồi, khóa mục tiêu, rồi ra đòn quyết định.
Quá khủng khiếp...
Cho đến khi Charles quay sang hôn đầu ngón tay cậu, Lâm Thời không kịp suy nghĩ, theo bản năng giáng một cái tát.
"Chát!"
Lâm Thời không nương tay, Charles bị đánh quay mặt đi, trên má nhanh chóng hiện lên một vết đỏ.
Cơ thể hắn khựng lại, rồi từ từ quay mặt lại, trong mắt không có sự tức giận, lặng lẽ nhìn Lâm Thời một lúc, rồi cúi đầu xuống lại muốn hôn tiếp.
Lâm Thời nổi giận, nhấc chân đạp mạnh hắn ngã xuống đất.
"Anh thật sự rất b**n th** đấy, anh biết không?" Lâm Thời ngực phập phồng, sợ hãi nói.
Chuyện xảy ra hôm nay quá quái đản, trong thế giới quan từ trước đến nay của Lâm Thời, không hề tồn tại khái niệm anh em yêu thầm mình.
Hiện tại đầu óc cậu đang rối tung.
Thấy Charles muốn đứng lên, Lâm Thời lại tiến lên bồi thêm một cú đá nữa.
Sau đó trong lòng lại có chút áy náy, cậu nhìn chằm chằm Charles một lúc, mãi mới nặn ra được một câu:
"Anh tự bình tĩnh lại đi, tôi phải đi đây, tôi còn chưa ăn cơm trưa..."
Nói xong, cậu cảnh giác lùi lại hai bước, thấy hắn không có ý định đuổi theo, liền lập tức quay người chạy thục mạng.
Charles nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, một lúc lâu sau, cười tự giễu.
Bên cạnh có tiếng "soạt soạt" truyền đến, Charles thu nụ cười lại, liếc mắt nhìn.
Một bóng xám lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Charles không bận tâm thu lại tầm mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên vạt áo.
Chỉ là một con chuột thôi.