Giao thừa đã đến, ngay cả thôn Kim Hải hẻo lánh cũng ngập tràn không khí năm mới. Mọi người nô nức lên thị trấn họp chợ, mua sắm đồ Tết, người đi làm ăn xa cũng dần trở về.
Mọi năm, Cố Ngôn đều đón Tết ở nơi khác, năm nay anh ở nhà, mợ anh muốn anh đến chỗ bà cùng ăn Tết.
Ngày hai mươi tám tháng Chạp, Cố Ngôn và Lâm Thừa cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Tóc Lâm Thừa hơi dài, Cố Ngôn tự tay lấy kéo tỉa bớt cho cậu, tuy không khéo như ở tiệm, nhưng trông cũng tạm ổn.
Sáng ba mươi Tết, Cố Ngôn đưa Lâm Thừa đi sắm đồ từ sớm.
Trên thị trấn người đông như kiến, chen chúc nhau chật cứng. Từ người lớn đến trẻ nhỏ đều tranh thủ ngày này để đi dạo phố mua đồ. Người lớn mua đồ Tết, trẻ con cũng lẽo đẽo theo chân. Năm mới sắp đến, ai mà chẳng muốn có quần áo mới diện Tết.
Đứa trẻ nào chẳng mong Tết đến để được mua đồ mới? Cả năm trời, có lẽ chỉ mong chờ đến dịp này.
Chen chúc qua dòng người đông đúc, cuối cùng cũng mua xong đồ Tết. Cố Ngôn mua thêm cho Lâm Thừa vài bộ quần áo.
Lâm Thừa có gương mặt sáng sủa, vóc dáng cân đối, cao một mét tám mươi bảy, chẳng khác nào một chiếc móc áo di động.
Cố Ngôn quàng chiếc khăn lên cổ Lâm Thừa, quấn hai vòng rồi thả hai vạt khăn xuống trước ngực. Màu đỏ rượu vang càng tôn lên làn da trắng và đôi môi đỏ mọng của Lâm Thừa.
Nửa khuôn mặt Lâm Thừa ẩn trong khăn, chốc chốc lại lộ ra chóp mũi, đôi mắt đen láy lanh lợi chớp chớp, hàng mi cong vút như đang trêu ghẹo trái tim Cố Ngôn.
Thêm nữa, Cố Ngôn mới cắt tóc cho cậu, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, trông cậu càng thêm ngoan ngoãn.
Lâm Thừa nằng nặc đòi anh cũng phải đeo khăn, còn phải giống hệt của mình. Cố Ngôn nghĩ bụng, chẳng phải đồ đôi là đây sao? Thế là anh cũng mua cho mình một chiếc y chang.
Nếu không phải đồ đạc lỉnh kỉnh, sợ xách không xuể, Cố Ngôn còn muốn mua thêm nữa, chỉ muốn vơ vét hết cả cửa hàng. Lúc ra về, nhân viên cửa hàng cười tít cả mắt.
Đi dạo khắp con phố, lúc này đã trưa. Cố Ngôn không về nhà, mà đến thẳng nhà mợ.
Vừa bước vào sân, đã thấy mợ đang đun nước, lát nữa sẽ làm thịt vịt.
Cậu mợ không ngờ Cố Ngôn lại đưa Lâm Thừa đến, nhất thời không được vui.
Trước đây, khi biết Cố Ngôn nhận nuôi một đứa ngốc, cậu mợ đã đến tận nhà, khuyên anh đừng lo chuyện bao đồng.
Cậu hết lời khuyên can, một mực phản đối việc làm của Cố Ngôn. Ai đời lại đi rước một đứa ngốc về nuôi? Tránh còn chẳng kịp!
Giờ thấy đứa ngốc đến, mợ không hài lòng nói: "Tiểu Ngôn à, sao lại đưa cả thằng bé ngốc này đến?"
Cố Ngôn chỉ cười: "Thừa Thừa cũng là người nhà, đương nhiên phải cùng nhau ăn Tết chứ ạ."
Ở nông thôn, người ta rất coi trọng chuyện may rủi, ngày Tết lại càng kiêng kỵ, mợ bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Ngày cuối năm, người ta làm thịt vịt chứ không giết gà, cậu bắt một con vịt béo, Cố Ngôn giúp giữ chặt, dao phay vừa lia một đường, máu tươi liền chảy vào bát đã chuẩn bị sẵn.
Vịt làm xong cho vào nồi hầm, Cố Ngôn định dán câu đối, Lâm Thừa cao ráo, chỉ cần kê ghế là có thể với tới đỉnh cửa, nên Lâm Thừa dán, Cố Ngôn đứng dưới xem đã ngay ngắn chưa.
Dán xong, Cố Ngôn liền khen, giơ ngón tay cái lên: "Thừa Thừa giỏi quá! Dán đẹp lắm."
Vì được giúp đỡ, lại có cảm giác được tham gia, Lâm Thừa cười tươi rói.
Độ bốn giờ chiều, cả nhà đi ra đình tế tổ tiên, đốt pháo xong là có thể ăn cơm tối.
Vịt hầm đã nhừ, được chặt thành từng miếng vừa ăn, bày đầy một mâm lớn.
Nào là vịt luộc, vịt nấu chanh, canh miến huyết vịt, lòng mề vịt xào, tôm hấp dầu, ớt xanh cuốn, rau muống xào tỏi, nộm mộc nhĩ...
Nước hầm vịt đậm đặc được dùng để nấu cháo, cháo vịt kiểu này vừa thơm vừa ngọt. Lâm Thừa rất thích món cháo này, ăn liền một mạch ba bát.
Lâm Thừa vui lắm, cậu chưa từng biết Tết lại như thế này.
Chưa từng biết Tết phải lên phố mua đồ, phải mặc quần áo mới, phải làm thịt vịt, phải dán câu đối, lại có thể có đông người cùng nhau ăn cơm đến thế.
Tất cả những điều này, trước đây cậu chưa từng trải qua.
Lâm Thừa vừa ăn con tôm Cố Ngôn bóc cho, vừa nhìn Cố Ngôn, rồi lại nhìn quanh những người đang quây quần, vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.
Nếu không có anh trai, giờ này cậu đang ở đâu? Có được ăn cơm không?
Tất cả những điều này đều là anh trai mang đến, anh trai là người anh tốt nhất trên đời.
Lâm Thừa không còn khóc lóc om sòm như lần đầu đến nhà Cố Ngôn ăn cơm nữa, bởi vì cậu thật sự rất vui, rất hạnh phúc.
Cậu đang ngồi đây, giữa rất nhiều người, quần áo thì ấm áp, cơm canh thì ngon lành.
Cậu bóc một con tôm mình thích nhất, đưa đến miệng Cố Ngôn: "Anh trai cũng ăn đi."
Buổi tối, cậu mợ vào trong phòng xem chương trình Tết, Cố Ngôn lấy pháo hoa đã mua ra cho Lâm Thừa chơi, gọi thêm mấy đứa em họ, cả bọn cùng nhau chơi ngoài sân.
Châm một que pháo hoa, Cố Ngôn đưa cho Lâm Thừa.
Cậu nhận lấy, cầm trong tay, hướng về phía trước xoay qua xoay lại, chưa kịp cháy hết que này, Cố Ngôn đã châm que khác đưa cho. Mỗi tay một que, cậu giơ sang trái rồi sang phải, lên trên rồi xuống dưới, cuối cùng xoay vòng cả hai.
Cố Ngôn hỏi: "Vui không em?"
"Vui lắm ạ!" Lâm Thừa cười toe toét như một đứa trẻ, thích thú vô cùng.
Vỉ pháo hai mươi que chẳng mấy chốc đã hết, Lâm Thừa thấy Cố Ngôn lấy ra một vật dài.
"Lại đây nào." Cố Ngôn bảo Lâm Thừa cầm, tay anh bao lấy tay cậu, hai người cùng nhau cầm cây pháo hoa xoay.
Bật lửa vừa bén vào ngòi, ngay lập tức "vút" một tiếng, một vệt sáng bay vọt lên, rồi "bùm" một tiếng nổ vang trên không trung.
Lâm Thừa giật bắn mình, lùi lại một chút, đến khi định thần lại mới bật cười.
Cố Ngôn mua rất nhiều loại đồ chơi này, nhưng Lâm Thừa thích nhất là pháo hoa phụt.
Pháo được đặt trên mặt đất, Cố Ngôn định dùng bật lửa châm, Lâm Thừa lại muốn thử: "Anh trai ơi, em cũng muốn làm."
"Được, Thừa Thừa làm đi."
Cố Ngôn không để cậu dùng bật lửa, mà châm một cây nến lên, rồi bảo Lâm Thừa dùng nến để châm.
Lâm Thừa ngồi xổm xuống, cách xa đống pháo, phải rướn người ra, cậu hơi căng thẳng, mãi vẫn không châm được.
Cố Ngôn dỗ dành: "Đừng sợ, cứ nhắm kĩ vào rồi châm."
Mãi mới châm được ngòi, Lâm Thừa vội vàng chạy đến bên Cố Ngôn.
Vật hình trụ to bằng hai ngón tay bỗng chốc như biến thành đài phun nước, phun ra những tia pháo hoa rực rỡ.
Chỉ trong ba giây, pháo hoa đã phụt lên cao hơn hai mét, rồi từ trên cao rơi xuống, tàn lửa nổ lốp bốp, đủ các loại màu sắc.
Lâm Thừa kinh ngạc "Oa" lên một tiếng, vỗ tay không ngớt, suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Anh ơi, nhìn này! Đẹp quá!"
"Ừ, anh thấy rồi." Cố Ngôn đáp, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi nụ cười của Lâm Thừa.
Cố Ngôn bảo với Lâm Thừa, đúng 12 giờ đêm còn có pháo hoa to và đẹp hơn nữa.
Lâm Thừa mải chơi, nằng nặc đòi đợi đến 12 giờ, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, mới 11 giờ cậu đã gật gù.
Cố Ngôn dỗ dành: "Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi."
"Không, em không ngủ đâu," Lâm Thừa mắt díu cả lại, nhưng vẫn cố không chịu lên giường.
"Cục cưng mệt thì ngủ đi, đến giờ anh gọi em dậy, nhé?"
Lâm Thừa không chống cự được nữa, mơ màng nói: "Dạ, anh trai nhớ gọi em đấy."
Cố Ngôn cười, hôn lên trán cậu: "Yên tâm, anh không quên đâu."
Đúng 11 giờ 58 phút, không đợi Cố Ngôn gọi, Lâm Thừa đã tỉnh giấc vì tiếng pháo nổ vang trời bên ngoài.
Cố Ngôn vừa đi đình về, vào nhà đã thấy Lâm Thừa ngồi dậy, liền đến giúp cậu mặc áo khoác, rồi hai người cùng ra sân.
Cậu mợ đã đứng sẵn ở ngoài.
Đúng 12 giờ, cậu châm pháo, Cố Ngôn đốt pháo hoa.
Pháo nổ ầm ầm, tàn lửa bay tứ tung, pháo hoa từng chùm liên tiếp bay lên, nổ tung trên không, cùng lúc đó, các nhà xung quanh cũng đồng loạt đốt pháo.
Lâm Thừa mở to mắt, ngẩng đầu ngắm pháo hoa, miệng bất giác hé mở.
Bầu trời đêm đen kịt bỗng chốc ngập tràn trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, màn đêm như bừng tỉnh.
Đôi mắt đen láy của Lâm Thừa cũng sáng bừng lên, trong mắt cậu lấp lánh ánh pháo hoa. Cậu quay sang nhìn Cố Ngôn, trong đôi mắt trong veo ấy, hình ảnh Cố Ngôn chiếm trọn cả tâm trí cậu.
Nhờ có Cố Ngôn, thế giới của cậu mới có ánh sáng.
Cố Ngôn cũng nhìn cậu, trong ánh mắt, trong trái tim anh, tất cả đều là hình bóng của một bé ngốc tên Lâm Thừa.
Bé ngốc à, đã theo anh về nhà, thì chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi nhé!
Sáng mùng một Tết, Cố Ngôn dậy từ sớm.
Mấy đứa em họ thấy Cố Ngôn, đứa nào cũng hớn hở chúc Tết anh. Cố Ngôn lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra chia cho chúng: "Năm mới vui vẻ, các em nhớ chăm ngoan học giỏi nhé!"
Lâm Thừa đứng gần đó, tò mò không biết vật màu đỏ kia là gì, nhưng lại ngại không dám nhìn thẳng.
Cả nhà quây quần ăn sáng, chúc nhau những lời tốt đẹp đầu năm.
Ăn xong, Cố Ngôn và Lâm Thừa về phòng. Cố Ngôn lấy ra một bao lì xì to, đưa cho Lâm Thừa bằng cả hai tay: "Năm mới vui vẻ, bảo bối của anh."
Lâm Thừa đón lấy, ngơ ngác nhìn vật màu đỏ trong tay. Cậu không ngờ mình cũng có, lúc nãy khi Cố Ngôn đưa cho những người khác, cậu đã rất tò mò, không biết vật dẹt màu đỏ này là gì.
"Chúc anh năm mới vui vẻ." Rồi cậu ngây ngô chỉ vào bao lì xì: "Đây là gì ạ?"
Tim Cố Ngôn như thắt lại, bảo bối của anh chưa từng được nhận lì xì bao giờ sao?
Lâm Thừa lớn từng này, đã thiếu thốn biết bao nhiêu điều, anh phải làm sao để bù đắp cho cậu đây?
Cố Ngôn mỉm cười, xoa đầu Lâm Thừa: "Đây là lì xì, năm mới bạn nhỏ nào cũng có."
"Em... xem được không ạ?" Lâm Thừa muốn biết bên trong có gì.
Thường thì khi nhận lì xì, không nên mở ra trước mặt người tặng, như vậy là không lễ phép.
"Được chứ, em xem đi."
Lâm Thừa mở bao lì xì, vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy thứ bên trong.
"Tiền ạ?"
Cố Ngôn giải thích: "Đây là tiền mừng tuổi, để trừ tà, đuổi quỷ, cầu bình an."
"Năm mới vui vẻ," Cố Ngôn lặp lại, anh nhìn Lâm Thừa, ánh mắt dịu dàng: "Năm mới, Thừa Thừa của anh phải luôn bình an, khỏe mạnh, mau lớn nhé. Ăn thật ngon, ngủ thật say, mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc!"
"Dạ! Anh cũng vậy ạ!" Lâm Thừa ôm chầm lấy Cố Ngôn, hôn lên má anh một cái rõ to: "Anh trai là người tốt, em thích anh trai lắm."
"Thừa Thừa ngoan, anh cũng yêu em."
Đôi mắt hoa đào vốn đã đa tình nay càng thêm sâu đậm, ánh mắt Cố Ngôn dịu dàng đến lạ, động tác lại có phần vội vàng, anh cúi xuống hôn Lâm Thừa say đắm.
Mãi đến khi cậu khẽ rên lên, anh mới chịu dừng lại.
***
Từ hôm qua, Cố Ngôn đã nhận được không biết bao nhiêu tin nhắn trong các nhóm chat.
Anh mở nhóm "Hội Anh Em", trong nhóm đang trò chuyện rôm rả, tin nhắn chúc mừng, meme lì xì được gửi tới tấp.
Hồ Thần Tùng gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới:
【 Trai đẹp phong độ 】: Tết đến xuân về, chúc nhau may mắn, vận may theo đuổi, tài lộc đầy nhà, ước gì được nấy, Tết đến cười vang!
Cố Ngôn cũng lên mạng tìm một câu chúc, sao chép rồi gửi vào nhóm:
【Người đàn ông lịch thiệp】: Chúc năm mới an khang, tiền đồ xán lạn, vạn sự như ý, gia đình hạnh phúc, làm ăn phát đạt, vui vẻ như biển Đông, sống lâu như non Nam, hạnh phúc viên mãn, ước mơ thành hiện thực.
【Người đàn ông hào hoa】: Năm mới đến rồi, năm mới vui vẻ, năm mới...
【Người đàn ông phong lưu phóng khoáng】: Năm mới, khởi đầu mới...
......
Cố Ngôn gửi một bao lì xì, cả nhóm nhao nhao gửi meme cảm ơn.
【 Trai đẹp phong độ 】: Cảm ơn sếp.jpg
【 Người đàn ông hào hoa 】: Cảm ơn sếp.jpg
【 Người đàn ông đẹp trai ngời ngời 】: Cảm ơn sếp.jpg
......
【 Người đàn ông lịch thiệp 】: Đúng là một đám ăn cướp, nhanh tay thật!
【 Trai đẹp phong độ 】: Chuẩn bị tinh thần nào! Xoa xoa tay.jpg
Hồ Thần Tùng chẳng khác nào con chồn đang hăng say nhảy nhót giữa ruộng dưa.
Tin nhắn trong nhóm nhiều đến hoa cả mắt, Cố Ngôn gửi thêm vài bao lì xì nữa rồi tắt thông báo, không xem nữa.
Lâm Thừa vui lắm, cậu thấy đón Tết thật là tuyệt, không chỉ có đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, mà còn được nhận lì xì. Cậu thích Tết, vì rất náo nhiệt, ước gì ngày nào cũng là Tết.
Bé ngốc cả ngày giữ khư khư bao lì xì Cố Ngôn tặng như giữ báu vật, chốc chốc lại lấy ra sờ, đến tối, khi đã nằm trên giường rồi vẫn nắm chặt trong tay không rời.
Cố Ngôn tắm xong ra, thấy Lâm Thừa đang nằm sấp trên giường, tủm tỉm cười một mình.
Anh nhào tới bên cậu: "Em cười gì mà vui thế?"
Lâm Thừa không đáp, chỉ mím môi cười với anh.
Cố Ngôn vùi đầu vào hõm cổ Lâm Thừa, vừa hít hà vừa nói: "Bảo bối tắm xong thơm quá, em thơm thế này có cho anh hôn một cái không?"
Lâm Thừa lắc đầu.
Cố Ngôn: "Không cho thật à?"
Khóe miệng Lâm Thừa cong lên, vẫn lắc đầu.
Cố Ngôn giả vờ buồn bã: "Thế thì thôi vậy."
Nhưng ngay sau đó, hai tay anh chọc lét vào chỗ nhột của Lâm Thừa, khiến cậu cười ha ha, vặn vẹo người để né tránh.
Không tránh được, cậu liền rúc vào lòng Cố Ngôn: "Anh trai ơi... đừng... ha ha... anh ơi..."
Lâm Thừa cười đến đỏ bừng cả mặt, đôi mắt long lanh ngấn nước, trông càng thêm đáng yêu.
Bé ngốc cứ rúc vào rồi lại cọ quậy, khiến Cố Ngôn không khỏi nảy sinh phản ứng. Nơi này không phải nhà riêng, lỡ "có chuyện gì" thì không hay chút nào.
Nhéo nhẹ vào eo Lâm Thừa, Cố Ngôn nói: "Thôi nào, không đùa nữa, đến giờ đi ngủ rồi."
Vậy mà bé ngốc này lại tưởng anh vẫn đang chơi với mình, càng cố rúc sâu vào lòng anh hơn.
Vòng tay ôm lấy cổ Cố Ngôn, hôn anh một cái, Lâm Thừa dịu dàng: "Anh trai ơi, hôn em đi."
Cố Ngôn khẽ cắn chóp mũi cậu: "Đúng là tiểu yêu tinh, chỉ giỏi quyến rũ người khác!" Anh mút mạnh một cái lên môi Lâm Thừa, rồi ôm chặt cậu vào lòng, chìm vào giấc ngủ.