Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 15

Hôm sau, Cố Ngôn và Lâm Thừa đều dậy muộn. Cố Ngôn là do lười biếng không muốn dậy, còn Lâm Thừa vì đêm qua khó ngủ, mệt quá nên không dậy nổi.

Rửa mặt, ăn sáng, dọn dẹp xong xuôi, cũng phải đến 10 giờ 30 họ mới ra khỏi nhà, đi đến tiệm lẩu.

Tám năm trước, Cố Ngôn, khi ấy 17 tuổi, tốt nghiệp cấp ba, lên tỉnh S lập nghiệp. Không có kỹ năng, không có bằng cấp, anh từng làm công nhân bốc vác ở công trường, từng sống chui rúc trong tầng hầm, lang bạt ở tỉnh S mấy năm trời.

Sau đó, anh cùng Hồ Thần Tùng hùn vốn mở một tiệm lẩu, cuộc sống mới dần khấm khá hơn.

Tiệm lẩu có tên là "Giang Hà Hồ Hải", nằm trên một con phố buôn bán sầm uất, vì lượng người qua lại đông đúc, nên làm ăn rất phát đạt.

Trong tiệm có tổng cộng mười một nhân viên, quầy lễ tân không cần thuê người, ông chủ tự mình đảm nhiệm luôn.

Hồ Thần Tùng chính là người ngồi ở quầy thu ngân.

Còn Cố Ngôn thì sao? Anh chẳng phải làm gì cả, thỉnh thoảng tiệm đông khách quá, không ai làm xuể, anh mới xắn tay vào giúp đỡ, bưng bê, chạy bàn, rót nước...

Nhân viên đã được cho nghỉ về quê ăn Tết, nên hiện tại tiệm vẫn chưa hoạt động trở lại. Lúc Cố Ngôn đến, trong tiệm chỉ có Hồ Thần Tùng và Hồ Tiểu Bát.

Hôm nay chủ yếu là để bàn bạc xem nên sắp xếp công việc cho Hồ Tiểu Bát thế nào, tìm cho y một việc gì đó để làm.

Hồ Thần Tùng: "Tao định cho nó làm luôn ở tiệm, mày thấy thế nào?"

Cố Ngôn: "Được, không vấn đề gì, vừa hay tiệm mình cũng đang cần tuyển thêm người."

Hồ Thần Tùng quay sang nói với Hồ Tiểu Bát: "Còn chỗ ở... phía sau có một gian kho nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ rồi mua cái giường, em cứ tạm thời ở đó, sau này kiếm được chỗ nào ổn hơn thì chuyển, được không?"

Hồ Tiểu Bát gật đầu, tỏ vẻ sao cũng được.

Nói thật, để y tự đi tìm việc ở cái thành phố lớn này thì khó lắm, không bằng cấp, không tay nghề, chẳng biết làm gì. Chân tay lại yếu ớt, làm việc nặng thì người ta không thuê.

Cho nên được sắp xếp công việc như thế này, Hồ Tiểu Bát đã rất mãn nguyện rồi.

Hồ Thần Tùng: "Vậy được, ngày kia tiệm mở cửa lại, đến lúc đó sẽ có người hướng dẫn em. Thực ra cũng không có gì phức tạp, nhân viên phục vụ mà, bưng đồ ăn, bê đồ đạc, khách gọi thì chạy lên."

"Làm được thì làm, không làm được cũng không sao, đừng có lo lắng quá, hiểu chưa?"

Hồ Tiểu Bát: "Vâng ạ, em cảm ơn anh, cảm ơn anh Cố Ngôn."

Hồ Thần Tùng xua tay: "Cảm ơn cái gì, anh em trong nhà cả mà."

Lúc Cố Ngôn ở tiệm, Lâm Thừa cũng lẽo đẽo theo sau. Ban đầu cậu còn hơi rụt rè, ít nói, nhưng sau đó thì dạn dĩ hơn nhiều, lúc rảnh rỗi thì lôi điện thoại của Cố Ngôn ra chơi game.

Dạo gần đây cậu đang mê tít trò "Bảo vệ củ cải".

Lâm Thừa ngồi trên ghế, mặt mày căng thẳng, củ cải của cậu đã bị quái vật gặm mất mấy miếng, đang loay hoay không biết làm thế nào để chống lại lũ quái vật, bảo vệ củ cải, thì Hồ Thần Tùng thò đầu vào xem, bắt đầu chỉ đạo.

"Chỗ này này, đặt mấy cái chai lọ vào, thêm cả quạt nữa, đây đây, quả cầu ma thuật, ơ không phải."

"Máy bay, máy bay! Tên lửa, dùng tên lửa!"

Lâm Thừa cuống cả lên, đã thế Hồ Thần Tùng còn cứ oang oang bên tai, "Nhanh lên, nhanh lên, nâng cấp đi, ôi hết tiền rồi, chặn bọn nó lại, mau lên."

Đợt quái vật cuối cùng ồ ạt xông tới.

Hồ Thần Tùng: "Chúng nó đến kìa, ôi ôi ôi! Sắp bị ăn mất rồi, bị ăn thật rồi!"

Lâm Thừa bất lực nhìn củ cải của mình bị con trùm cuối nuốt gọn. Cậu mím môi, cau mày, trừng mắt nhìn Hồ Thần Tùng đầy vẻ không hài lòng.

Cái người này ồn ào quá, tại anh ta cả!

Hồ Thần Tùng thấy thế lại càng khoái chí, hai tay véo má Lâm Thừa, lắc qua lắc lại, "Sao thế hả, dám nhìn anh Tùng như thế à, sau này đừng hòng anh mua đồ chơi cho nữa nhé."

"Hừ!" Lâm Thừa không thèm quan tâm, giãy khỏi tay Hồ Thần Tùng, chạy đến bên cạnh Cố Ngôn, rồi lại hậm hực lườm Hồ Thần Tùng một cái.

Cố Ngôn đang cầm chiếc bờm tuần lộc phát sáng, món quà nhỏ mà tiệm chuẩn bị cho khách. Anh tiện tay đeo chiếc bờm lên đầu Lâm Thừa.

Lâm Thừa nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: "Anhtrai."

Cố Ngôn: ... Bà nó! Dễ thương quá đi mất! Ai mà chịu nổi!!

Cố Ngôn như bị "đốn tim" bởi sự đáng yêu của cậu. Từ khi quen biết Lâm Thừa đến giờ, gần như ngày nào anh cũng bị cậu "hạ gục" bằng vẻ đáng yêu đó.

Thực ra, vẻ ngoài của Lâm Thừa không hẳn là kiểu dễ thương. Một cậu trai cao mét tám mấy, mặt mũi sao có thể "kute" được? Có phải búp bê phiên bản nam đâu.

Ngược lại, Lâm Thừa có đôi lông mày rậm, mắt sáng, mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nam tính. Nhưng ánh mắt cậu lại trong veo, ngây thơ, biểu cảm thì sinh động, cuốn hút, có lúc lại ngơ ngác, ngô nghê, lời nói, cử chỉ thì hồn nhiên như trẻ con, nên toát lên vẻ đáng yêu lạ thường.

Cố Ngôn không kìm được, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Lâm Thừa: "Cưng quá đi ~"

Lâm Thừa đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào như mía lùi.

Hồ Thần Tùng thì tặc lưỡi: "Mẹ nó, hết chịu nổi."

Hắn chỉ vào Lâm Thừa, giọng điệu cay cú: "Sau này đừng mơ mà vòi anh mua đồ chơi lần nữa!".

Lâm Thừa liền đáp: "Có anh trai mua cho em mà."

Cố Ngôn bật cười, "Đúng thế, anh trai sẽ mua cho Thừa Thừa, không thèm nhờ cậu ta."

Hồ Thần Tùng: "Không cần tao thì tao cho người khác, Tiểu Bát, cho em này, em có lấy không? Ơ? Tiểu Bát đâu rồi?"

Lúc này đã khoảng 6 giờ tối, dân công sở tan tầm, đến ăn tối, đúng vào giờ cao điểm của tiệm lẩu. Một nhóm người ồn ào bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, theo sau là khoảng mười mấy người nữa.

Hồ Tiểu Bát thấy vậy có chút bối rối, y vẫn chưa quen việc, sợ không thể phục vụ chu đáo.

Đông người như vậy, nhóm khách kia đành phải chia ra ngồi hai bàn. Hồ Tiểu Bát nhìn quanh, các nhân viên khác đều đang bận, y đành phải tự mình ra tiếp khách.

Y tiến lại gần, chỉ vào mã QR trên góc bàn, "Quét mã này để gọi món ạ." Sau đó, y đưa ra mấy tờ thực đơn dùng một lần, nói: "Hoặc là, mọi người có thể xem trực tiếp trên thực đơn cũng được."

Giọng cậu hơi nhỏ, người đàn ông ngồi gần lối đi không nghe rõ.

Một cô gái ngồi trong cùng nói với người đàn ông ngồi cạnh Hồ Tiểu Bát: "Anh gọi món đi, em xem thực đơn cho."

Hồ Tiểu Bát đưa thực đơn cho người đàn ông.

Hạ Lăng Châu nhận lấy, giọng nói trầm ấm, lịch sự: "Cảm ơn cậu."

Hồ Tiểu Bát: "Không có gì."

Bàn bên cạnh vừa có khách rời đi, mặt bàn đã được lau dọn sạch sẽ, nhưng chưa kịp thay bộ đồ ăn mới. Nhận lại thực đơn khách đã chọn món, Hồ Tiểu Bát đi lấy bộ đồ ăn mới mang ra, đổ nước lẩu vào nồi, bật bếp rồi mới lui ra.

Một lát sau, Hồ Tiểu Bát đẩy xe đồ ăn ra, mang đồ nhúng lẩu đến cho khách, sau đó hỏi: "Mọi người có cần gì nữa không?"

Giọng y vẫn rất nhỏ, lần này Hạ Lăng Châu không nghe rõ: "Hửm?"

Mặt Hồ Tiểu Bát hơi ửng đỏ, y cố gắng nói to hơn một chút: "Xin hỏi, mọi người có cần gọi thêm gì nữa không ạ?"

Hạ Lăng Châu khẽ cười, "Không, cảm ơn cậu."

"Dạ, không có gì." Rồi cậu đẩy xe đồ ăn đi.

Nửa tiếng sau, Hạ Lăng Châu đứng dậy, nhìn quanh, rồi gọi Hồ Tiểu Bát vừa đi ngang qua, "Cho tôi hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

Hồ Tiểu Bát: "Đi thẳng, rồi rẽ trái, bên tay phải có một cánh cửa."

"Xin lỗi, cậu nói lại được không, tôi nghe không rõ lắm."

Hồ Tiểu Bát ngượng ngùng đỏ mặt, lặp lại một lần nữa.

Hạ Lăng Châu hơi cúi người xuống để nghe, hắn cao hơn Hồ Tiểu Bát khá nhiều.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Hạ Lăng Châu thấy buồn cười, không hiểu sao cậu nhân viên này nói bé thế, mặt lại còn hay đỏ nữa, thanh niên bây giờ dễ ngại ngùng vậy sao?

Mà, đây đã là lần thứ ba y nói với hắn là không có gì. Cậu nhân viên phục vụ này có vẻ nhút nhát, nhưng lại rất lễ phép.

Tiệm lẩu đóng cửa vào lúc 10 giờ tối, dù có khách cũng không phục vụ nữa.

Lâm Thừa đã thấm mệt, ngủ thiếp đi ở phòng nghỉ. Cố Ngôn vào đánh thức cậu, thấy bạn nhỏ dụi mắt ngáp dài, anh xót xa sờ lên má cậu.

Lâm Thừa mếu máo, nhắm tịt mắt lại: "Em muốn ngủ."

"Anh biết em buồn ngủ mà, mình về nhà rồi ngủ tiếp nha?"

Lâm Thừa dụi đầu vào lòng Cố Ngôn, nũng nịu: "Em buồn ngủ lắm..."

"Rồi rồi, ngủ nào," Cố Ngôn dỗ dành: "Nhưng mà mình không ngủ ở đây được, ngoan, về nhà rồi ngủ tiếp nhé."

Cuối cùng, Lâm Thừa được Cố Ngôn nửa ôm nửa dìu ra xe.

Về đến nhà, Lâm Thừa tắm rửa xong lại tỉnh như sáo, hơn nữa vừa rồi trên xe cậu cũng đã tranh thủ chợp mắt một lúc, nên giờ hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu lôi bộ xếp hình ra, ngồi bệt xuống đất, cặm cụi xếp. Cố Ngôn tắm xong, gọi cậu đi ngủ, nhưng cậu không chịu.

Hồ Thần Tùng không hiểu nổi hứng gì, cứ thích mua đồ chơi cho Lâm Thừa. Nào là xếp hình, lego, xếp gỗ, đủ cả. Bộ xếp hình này cũng là do anh tặng, có đến hơn 3000 mảnh.

Lâm Thừa đã xếp được mấy hôm rồi, chỉ còn một góc nữa là xong, cậu muốn hoàn thành nốt trong hôm nay.

Khổ nỗi góc này lại là phần khó nhất, các mảnh ghép màu sắc na ná nhau, rất khó phân biệt, Cố Ngôn nhìn thôi đã thấy hoa mắt.

Thứ này mà con người xếp được sao?

Muốn cậu xếp xong sớm để còn đi ngủ, Cố Ngôn định bụng sẽ giúp một tay, nhưng Lâm Thừa không cho, cậu muốn tự mình hoàn thành cơ.

Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, Lâm Thừa vẫn không có ý định đi ngủ, cứ lì lợm với bộ xếp hình.

"Thừa Thừa, khuya lắm rồi, mình đi ngủ thôi, không phải lúc nãy em bảo buồn ngủ rồi sao?"

Lâm Thừa lắc đầu, vẫn cắm cúi vào bộ xếp hình.

Dỗ dành mãi không được, Cố Ngôn bực mình, tất nhiên không phải bực Lâm Thừa, anh quay sang gọi điện cho kẻ đầu têu.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Hồ Thần Tùng đã càu nhàu: "Nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi cái gì?!"

Cố Ngôn quát lớn: "Mẹ nó! Mày còn biết là nửa đêm rồi cơ à, mày mua cái thứ đồ quỷ quái gì thế hả?! Làm Thừa Thừa không chịu đi ngủ, cứ cắm đầu vào xếp cái bộ xếp hình chết tiệt kia! Điên mất!"

Hồ Thần Tùng cạn lời: "Chuyện này mà mày cũng trách tao được à?!"

"Không trách mày thì trách ai?!"

"Em ấy không chịu ngủ thì mày tịch thu bộ xếp hình đi, có thế thôi!"

Cố Ngôn dập máy, quay lại dỗ Lâm Thừa, anh định bụng sẽ dọa cậu một chút.

"Thừa Thừa, em nhìn xem, 12 giờ đêm rồi, không đi ngủ là quái vật sẽ ra bắt cóc đấy, làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Lâm Thừa có vẻ hơi hoảng, cậu sợ thật, nhưng vẫn muốn xếp xong bộ xếp hình, phân vân không biết nên làm thế nào.

Suy nghĩ một lát, cậu kéo Cố Ngôn ngồi xuống cạnh mình, ôm chặt lấy anh, một tay nắm tay anh, tay kia tiếp tục xếp hình.

Cố Ngôn phì cười trước hành động ngây ngô của cậu, nhưng vẫn tiếp tục dọa: "Như vậy cũng không được đâu, muộn thế này rồi, bạn nhỏ nào không tắt đèn đi ngủ là quái vật sẽ đến tha đi đấy, vì không ngoan ngoãn đi ngủ là bé hư mà, Thừa Thừa có phải bé hư không?"

Lâm Thừa nghe anh nói vậy, vừa sợ hãi vừa lo lắng lắc đầu: "Không phải, không phải đâu ạ."

"Thừa Thừa không phải bé hư, là bé ngoan đúng không?"

Lâm Thừa nhào vào lòng Cố Ngôn: "Dạ."

Cố Ngôn tiếp tục ngon ngọt: "Vậy bây giờ bé ngoan có muốn đi ngủ không nào?"

"Dạ muốn."

Cố Ngôn nghĩ bụng, dễ dụ thật, thế này mà đã lừa được người ta lên giường rồi, đúng là Thừa Thừa của anh có khác.

Hôn chụt lên má Lâm Thừa, Cố Ngôn nói: "Bé ngoan ngủ ngon nhé!"

"Anh trai ơi, ngủ ngon ~"

Tác giả

CP Phụ

Hồ Tiểu Bát (công) × Hạ Lăng Châu (thụ)

Công thấp bé nhé, hì hì.

Bình Luận (0)
Comment