Vài năm sau, Cố Ngôn chuyển nhà, mua hẳn một căn biệt thự hai tầng rộng rãi.
Lâm Thừa có thói quen không thích đi giày dép trong nhà, cứ để chân trần chạy lon ton khắp nơi.
Thấy vậy, Cố Ngôn liền trải thảm lông mềm mại ở khắp các ngóc ngách trong nhà.
Lâm Thừa đi đứng không chịu nghiêm chỉnh, cứ thích nhún nhảy, chạy vòng quanh.
Một hôm nọ, bé ngốc này đang nhảy nhót thì không may va mạnh vào góc bàn.
Lâm Thừa kêu "Á!" một tiếng, rồi òa khóc nức nở: "Oa oa... Hu hu..."
Cố Ngôn đang ở trên tầng hai, nghe tiếng kêu liền hốt hoảng chạy xuống, miệng không ngừng hỏi: "Sao thế, có chuyện gì thế?"
"Bảo bối, em sao vậy?"
Đập vào mắt anh là cảnh Lâm Thừa ngã sõng soài trên tấm thảm, một tay ôm chặt lấy chỗ nào đó, tay kia vẫn còn cầm cây kẹo mút to đùng, cậu khóc đến khản cả giọng: "A ô ô ô... Đau quá... Hu hu..."
Nhìn kỹ, mặt Lâm Thừa đã tái nhợt đi vì đau.
Cố Ngôn hớt hải chạy đến ôm chầm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Em va vào đâu rồi!?"
Lâm Thừa: "Đau... Đau quá đi... A ô ô ô..."
Cố Ngôn hốt hoảng nhìn xuống chỗ Lâm Thừa đang ôm, tim như thắt lại. Sao lại có thể va vào đúng chỗ đó chứ!
Đau thế này thì cậu chịu sao nổi!
Đúng là đau không thể tả, Lâm Thừa đau đến mức không nói được câu nào, chỉ biết nức nở khóc.
Cố Ngôn không chần chừ, bế thốc Lâm Thừa lên, quyết định đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức.
Đặt cậu vào xe, Cố Ngôn mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Anh phóng xe như bay đến bệnh viện. Ngồi ghế trước lái xe, Cố Ngôn vẫn không ngừng nghe tiếng Lâm Thừa khóc nấc ở ghế sau: "Đau... Đau quá anh ơi... Hu hu..."
Anh cũng sốt ruột như lửa đốt, vừa lái xe vừa cố gắng dỗ dành: "Bảo bối ráng chịu một chút, sắp tới bệnh viện rồi, cố gắng lên em."
Mười lăm phút sau, họ đã có mặt tại Bệnh viện số 1 thành phố.
Lâm Thừa nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra cho cậu.
"Đau... Đau quá đi thôi..."
Nhìn Lâm Thừa đau đớn đến rơi nước mắt, lòng Cố Ngôn như có ai đó bóp nghẹt, quặn thắt từng cơn.
May mắn thay, vết thương không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm. Bác sĩ kê đơn thuốc giảm đau và thuốc xịt chống sưng, giảm đau, rồi cho người nhà đưa cậu về.
Về đến nhà, Lâm Thừa vẫn không ngừng khóc. Cậu khóc như thể toàn thân đều đau đớn.
Cố Ngôn xót xa vô cùng.
Anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Anh còn mở phim hoạt hình, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Lâm Thừa.
Nhưng Lâm Thừa chẳng thể tập trung xem, chỗ đó vẫn đau nhức không thôi. Ngay cả bộ phim hoạt hình yêu thích bình thường cũng không làm cậu bận tâm.
"Thôi nào, bảo bối, đừng khóc nữa, khóc nhiều là sưng hết cả mắt đấy."
Cố Ngôn dịu dàng lau nước mắt trên má cậu, nhưng lau mãi không khô, nước mắt Lâm Thừa cứ tuôn ra như suối, ướt đẫm cả khuôn mặt, chảy xuống cổ áo, ướt cả một mảng.
Lâm Thừa tựa đầu vào vai Cố Ngôn, ôm chặt lấy anh mà khóc, "Hức... Anh trai ơi... Hu hu..."
Bảo bối nhỏ khóc đến lạc cả giọng, từng tiếng nức nở nghẹn ngào, từng tiếng gọi "anh trai ơi" nghe thật đáng thương, khiến tim Cố Ngôn như thắt lại, khóe mắt cũng cay cay.
Suốt buổi tối hôm đó, Cố Ngôn vẫn ôm Lâm Thừa ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Khóc nhiều đến mệt lả, Lâm Thừa ngồi trong lòng Cố Ngôn, đầu tựa vào vai anh, dần thiếp đi. Trên khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn vương những giọt nước mắt, ngay cả khi ngủ rồi vẫn còn thút thít.
Khóe mắt ửng đỏ, đôi môi cũng đỏ mọng, hơi hé mở.
Cố Ngôn khẽ cúi xuống hôn cậu, rồi cẩn thận bế cậu lên giường.
Kể từ khi ở bệnh viện về, Lâm Thừa sợ chạm vào vết thương, nên không chịu mặc quần. Vì vậy, trên người cậu bây giờ chỉ có độc một chiếc áo phông.
Vừa đặt Lâm Thừa xuống giường, dường như trong cơn mơ cậu vẫn cảm nhận được, liền cau mày, khẽ rên rỉ.
"Ưm... ưm..."
Cố Ngôn không biết phải làm sao, sợ đánh thức cậu, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, dựa lưng vào thành giường, ôm Lâm Thừa vào lòng, vỗ về: "Ngoan nào, anh không đi đâu cả, anh trai ở đây với em."
Lâm Thừa lại chìm vào giấc ngủ yên bình. Cố Ngôn nhìn cậu, thở dài.
Chẳng mấy chốc, anh cũng thiếp đi.
Cứ thế, hai người ôm nhau ngủ đến gần sáng, Lâm Thừa đột nhiên bật khóc, "A ô ô ô... Hu hu..."
Cậu tỉnh giấc vì cơn đau, vừa mở mắt ra đã khóc.
Cố Ngôn giật mình tỉnh giấc.
"Đau... Đau quá... Hu hu..."
"Ôi, cục cưng bé nhỏ của anh, đừng khóc mà."
Nhưng Lâm Thừa nào có nghe, vẫn cứ khóc nức nở. Rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng cơn đau cứ hành hạ, cậu nhắm nghiền mắt, vùi đầu vào lòng Cố Ngôn, khóc đến thảm thiết.
"Muốn ngủ... Hu hu... Thừa Thừa muốn ngủ cơ..."
"Được rồi, được rồi, bảo bối ngủ đi, ngủ đi nào."
"Đau quá, đau quá đi thôi!"
Cố Ngôn không biết phải làm gì hơn, bảo bối của anh đau đến không ngủ được, anh cũng xót xa vô cùng. Chỉ còn cách ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa như ru em bé, miệng không ngừng dỗ dành.
"Ngoan nào, bảo bối, đừng khóc nữa, để anh ôm em nào, anh hôn em nhé." Vừa nói anh vừa dịu dàng hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên môi cậu.
"Hôn nào, bảo bối, đừng khóc nữa mà, em bé ngoan của anh."
Sáng hôm sau, khi Cố Ngôn thức giấc, Lâm Thừa vẫn còn say ngủ trong vòng tay anh. Tối qua đúng là đã khiến bảo bối của anh mệt lả rồi, sau đó vì quá mệt và buồn ngủ, cậu mới chịu thiếp đi.
Cố Ngôn nhẹ nhàng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Anh đứng quay lưng về phía cửa bếp, đang rán trứng trong chảo thì đột nhiên có một vòng tay ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Cố Ngôn quay lại, thấy Lâm Thừa vẫn để chân trần lon ton chạy xuống, anh vội vàng tắt bếp, xoay người bế thốc cậu lên.
Vừa bế cậu đi về phía phòng khách, anh vừa trách yêu: "Sao lại không mang dép?"
Đặt cậu ngồi xuống ghế sofa, Cố Ngôn vén áo Lâm Thừa lên, kiểm tra xem vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa.
Nhìn qua, Cố Ngôn thấy vết thương vẫn còn sưng đỏ. Anh hỏi: "Còn đau nhiều không em?"
Lâm Thừa nhỏ nhẹ đáp: "Dạ còn đau ạ."
Cố Ngôn thở dài: "Đấy, em xem, thế mà vẫn không chịu nghe lời anh, anh đã dặn là không được chạy nhảy lung tung rồi cơ mà?"
"Sau này có chịu đi đứng cẩn thận hơn không?"
Lâm Thừa bĩu môi, phụng phịu: "Dạ có."
Cố Ngôn dịu dàng dặn dò: "Từ nay không được như thế nữa, nhớ chưa nào?"
"Dạ, em nhớ rồi."
"Cả lúc lên xuống cầu thang nữa, không được chạy nhảy, nguy hiểm lắm, nhỡ mà ngã thì biết làm sao? Bảo bối mà bị thương thì anh đau lòng lắm đấy."
Trẻ con là vậy, đi đứng không chịu để ý, cứ thích chạy nhảy lung tung.
"Nói anh nghe xem, sau này phải làm thế nào?"
"Dạ, phải đi đứng cẩn thận, không được chạy nhảy nữa ạ."
"Ừ, ngoan lắm." Cố Ngôn cúi xuống hôn chụt lên má cậu, hỏi: "Hôm nay có muốn mặc quần không?"
Lâm Thừa lắc đầu: "Dạ không."
Cố Ngôn một tay ôm eo Lâm Thừa, tay kia khẽ vỗ nhẹ vào mông cậu, cười trêu: "Không mặc quần, có ngại không?"
Bị vỗ mông, Lâm Thừa ngượng chín mặt, rúc cả người vào lòng Cố Ngôn.
"Anh trai đáng ghét!"
"Anh trai đáng ghét ở chỗ nào nào?"
"Sờ... Sờ..." Lâm Thừa ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ lí nhí: "Đáng ghét!"
Cố Ngôn cố tình trêu cậu, lại vỗ nhẹ vào mông cậu một cái, ghé sát tai cậu thì thầm điều gì đó.
Lâm Thừa ngượng đến mức co cả ngón chân lại, "Anh trai đúng là đồ xấu xa!"
Cố Ngôn giả vờ ngây thơ, làm ra vẻ vô tội: "Sao anh trai lại là đồ xấu xa được nhỉ?"
Lâm Thừa không đáp, vùi mặt vào hõm vai Cố Ngôn. Anh liền cúi xuống tìm cậu để hôn, miệng không ngừng hỏi: "Hửm? Sao nào?"
Một người thì ngượng ngùng lẩn tránh, một người thì cười trêu chọc.
Lâm Thừa trốn mãi không được, đỏ mặt tía tai xin tha. Cố Ngôn liền giữ chặt gáy cậu, kéo cậu vào một nụ hôn sâu.
Lâm Thừa bị hôn đến tê dại cả đầu lưỡi, chỉ biết ư ử rên rỉ.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, cuối cùng Cố Ngôn cũng buông tha cho Lâm Thừa khi cậu đã gần như lả đi.
Lúc này, ngực Lâm Thừa phập phồng dữ dội, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh ngấn nước, chực trào ra. Đôi môi cậu đỏ mọng như sắp rỉ máu.
Cố Ngôn nhìn cảnh tượng này, hô hấp trở nên dồn dập, trong lòng chỉ muốn "làm tới" ngay lập tức.
Anh cúi người xuống gần hơn, Lâm Thừa tưởng anh định hôn nữa, liền thều thào: "Tha cho em, anh trai ơi tha cho em đi mà."
Cố Ngôn bật cười, cúi xuống đặt lên môi Lâm Thừa một nụ hôn nhẹ, "chụt" một tiếng.
"Bảo bối đáng yêu quá đi mất."
Tác giả
Chỉ là một ngoại truyện nhỏ ngẫu hứng, viết để thỏa mãn sở thích cá nhân thôi.
Nội dung có thể hơi trẻ con... Haiz, ngại đến mức tôi phải co ngón chân lại.