Mấy ngày đầu mới đến, Lâm Thừa sợ không dám ra khỏi nhà, rất sợ người ở đây cũng ghét bỏ, xa lánh cậu. Kết quả đúng như cậu lo sợ.
Cả thôn ai cũng biết Cố Ngôn hay dẫn theo một nhóc ngốc. Người ta thì tìm cách đuổi người ngốc đi, đằng này Cố Ngôn lại mang về. Bộ trong thôn còn chưa đủ người ngốc hay sao mà phải rước thêm?
Nhóc ngốc lớn lên rất đẹp trai, nhưng đầu óc không bình thường thì đẹp có ích gì? Vẫn chỉ là một đứa ngốc thôi.
Thế là người trong thôn xì xào bàn tán, nói ra nói vào đủ điều. Chẳng qua là họ thấy khó chịu khi nhóc ngốc đến thôn Kim Hải thôi. Mà cũng chỉ có một vài người như vậy.
Đa số mọi người chỉ coi đó là chuyện phiếm, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Cố Ngôn mang ai về, mang bao nhiêu người về họ cũng không quản được.
Cố Ngôn không để ý đến những lời đó. Miệng lưỡi người trong thôn vốn không chịu ngồi yên.
Mấy năm trước, có cặp vợ chồng ly dị. Nghe đâu là vì người vợ bỏ đi theo người đàn ông khác, để lại đứa con trai năm tuổi bị ngốc. Chuyện này làm cả xóm cười chê cả năm trời, đến tai cả nhà mợ của anh.
Cố Ngôn có thể nói gì? Anh không thể nói gì cả. Anh chẳng thèm để ý, mỗi ngày vẫn mang Lâm Thừa đi dạo quanh thôn.
Hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Cố Ngôn chuẩn bị cùng Lâm Thừa lên sau núi đi dạo cho dễ tiêu. Đi ngang qua nhà một người hàng xóm, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc, cùng với tiếng đồ đạc bị đập vỡ từ trong sân vọng ra.
Lâm Thừa cẩn thận nhìn về phía đó, Cố Ngôn liền kéo tay cậu, nhanh chóng đi qua.
"Chúng ta đi nhanh lên, lát nữa đi dạo xong rồi về ngủ."
Người ta nói "việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài", nhưng người trong thôn này lại sợ người khác không biết. Hễ nhà nào cãi nhau, chẳng phải đều mở toang cửa mà cãi hay sao? Kêu cho cả thôn đều nghe thấy.
Anh không muốn hóng hớt, hơn nữa họ chửi nhau khó nghe quá, anh không muốn Lâm Thừa nghe thấy, làm hư trẻ con thì không hay.
Đến khi họ trở về, trời đã nhá nhem tối, may mà vẫn còn nhìn rõ đường.
Lại đi ngang qua nhà người đó, tiếng ồn ào bên trong không biết đã dừng lại từ lúc nào. Trong nhà không bật đèn, có vẻ yên ắng, chỉ có một bóng đèn cũ kỹ trong sân được bật lên.
Ánh đèn vàng vọt chiếu ra, vừa vặn rọi đến vị trí cửa sân. Ở đó, một người đang ngồi xổm, thu mình lại thành một cục nhỏ, trốn trong bóng tối.
Người này tên là Hồ Tiểu Bát. Năm tuổi vẫn chưa biết nói, người nhà đều cho rằng sinh phải đứa con không bình thường, không muốn nuôi nữa, đem cậu bé đến một nơi cách nhà hơn hai mươi cây số rồi bỏ mặc, để cậu bé tự lo liệu. Ai ngờ cậu bé này lại tự tìm được đường về.
Ở nông thôn có một câu nói, gặp người ăn xin thì nhất định phải cho một miếng ăn, những thứ trong nhà đuổi không đi, cố tình đuổi đi sẽ gặp báo ứng.
Hồ Tiểu Bát không bị đuổi đi nữa, nhưng cả thôn Kim Hải đều đem hoàn cảnh gia đình y ra làm trò cười.
Cha của Hồ Tiểu Bát nghiện rượu, cờ bạc, lười biếng. Con trai lại là đứa ngốc, trong nhà nghèo xơ xác. Sau đó, vợ bỏ theo người khác.
Về sau, cha Hồ Tiểu Bát lại cưới một người phụ nữ khác, là người ở thị trấn bên ngoài, khi đến mang theo một cô con gái riêng. Cô bé chín tuổi, ỷ vào mình là con út trong nhà nên bắt nạt Hồ Tiểu Bát, người anh trai ngốc hơn mình mười tuổi.
Vừa nãy, Hồ Tiểu Bát đang chẻ củi trong sân, một mảnh gỗ nhỏ bay ra, vừa vặn trúng vào cô con gái riêng đang chạy ngang qua.
Cô bé khóc lóc om sòm. Mẹ cô bé thấy vậy, nhặt củi trên mặt đất đánh tới tấp vào người Hồ Tiểu Bát, vừa đánh vừa chửi những lời tục tĩu.
Hồ Tiểu Bát còn chưa được ăn cơm tối đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Cố Ngôn không quản được chuyện của người khác, tương tự, anh cũng không thể can thiệp vào chuyện nhà người ta.
Anh nắm tay Lâm Thừa, muốn nhanh chóng về nhà. Anh còn chưa đun nước tắm, hôm nay trời càng về khuya càng lạnh, mỗi lần tắm anh đều lạnh run cả người.
Lâm Thừa bị kéo tay, chân cậu khựng lại, đứng im. Cậu nhìn thẳng về phía Hồ Tiểu Bát.
"Sao vậy Thừa Thừa? Chúng ta về nhà tắm thôi." Cố Ngôn kéo Lâm Thừa, định đi tiếp.
Lâm Thừa lại tiến về phía Hồ Tiểu Bát đang ngồi xổm bên tường. Cậu nhìn Hồ Tiểu Bát, Hồ Tiểu Bát cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Đến gần hơn, nhờ ánh đèn lờ mờ, Cố Ngôn thấy rõ mặt Hồ Tiểu Bát đầy vết bầm tím, một bên má còn in rõ dấu bàn tay đỏ chót. Cố Ngôn đoán chắc trên người y cũng có nhiều vết thương tương tự.
Cố Ngôn thở dài, nhưng mỗi người một số phận. Như lời mợ anh nói, trên đời này người khổ nhiều lắm, dù là Phật sống cũng không thể giúp hết được. Hơn nữa, đối với loại người như Cố Ngôn, chuyện người khác sống ra sao chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả. Đương nhiên là anh chẳng quan tâm. Cùng lắm thì Cố Ngôn chỉ liếc qua, có khi còn chẳng buồn nhìn.
Lạnh lùng, việc không liên quan đến mình, không có lòng thương người, đó chính là Cố Ngôn.
Nhưng Lâm Thừa thì lại khác. Cậu nhăn mặt, nói: "Anh trai, nhìn anh ấy đau quá..."
Cậu biết điều đó, trước kia khi bị đánh, cậu cũng rất đau. Miệng người kia còn chảy máu, chắc chắn là rất đau.
Cố Ngôn không biết nên nói gì, nhưng anh có thể thấy, Lâm Thừa rất buồn, mày hơi nhíu lại, hốc mắt đã ướt.
Lâm Thừa ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, nhét vào tay Hồ Tiểu Bát.
Biết Lâm Thừa thích ăn kẹo, Cố Ngôn mỗi ngày đều bỏ vào túi cậu một nắm, đi đâu cũng mang theo. Sau khi ăn xong một viên kẹo, cậu vui vẻ cả ngày.
Lâm Thừa không biết người này là ai, nhưng thấy y bị thương, hơn nữa trông rất đáng thương, nên cậu đưa kẹo cho người này, hy vọng y có thể đỡ đau hơn.
Cố Ngôn chẳng quan tâm đến những điều đó, anh chỉ nghĩ, xem, Thừa Thừa nhà mình đúng là một đứa trẻ tốt bụng, thấy người khác bị thương mà lo lắng, buồn đến mức muốn khóc. Đúng là người tốt!
Về đến nhà, Lâm Thừa vẫn rất buồn, đến cả ăn cơm cũng không tập trung.
Cố Ngôn cố gắng dỗ dành, kể chuyện cười, kể chuyện ngày xưa để trêu cậu vui, lấy điện thoại ra cho cậu chơi trò chơi để quên đi, nhưng thế nào cũng không thể khiến cậu cười được.
Trong đầu Lâm Thừa toàn là hình ảnh người đang ngồi xổm trên mặt đất bị thương kia. Nhìn người đó, cậu như thấy được chính mình.
"Họ nói, chỗ này hỏng rồi," Lâm Thừa chỉ vào đầu mình, "Hỏng rồi, là đồ ngốc. Người kia cũng vậy, em cũng giống vậy, bị đánh."
"Đồ ngốc bị đánh, chỉ có đồ ngốc mới bị đánh," Lâm Thừa thực sự rất đau lòng, cậu lại khóc.
Trước kia cậu không hiểu vì sao mọi người đều ghét cậu, đánh cậu. Sau này, người ta nói cậu là đồ ngốc, nên bị đánh. Cậu bị đánh, nên cậu chính là đồ ngốc.
"Không phải như vậy, họ không hiểu, họ là người xấu, nên mới đối xử không tốt với em," Cố Ngôn cảm thấy đau lòng, anh an ủi Lâm Thừa, "Không phải lỗi của em."
Lâm Thừa lại nhìn thấy Hồ Tiểu Bát vào buổi sáng ngày thứ ba. Hồ Tiểu Bát có vẻ vừa từ ngoài ruộng về, trên người dính chút bùn, quần đến đầu gối đều ướt, giữa mùa đông mà còn mang một đôi dép xăng đan rách.
Ngược lại, Lâm Thừa sạch sẽ, mặc áo ấm giữ nhiệt. Hơn hai tuần trước, cậu vẫn còn là một bé ngốc dơ dáy, làm thuê kiếm ăn.
Lâm Thừa móc ra hai viên kẹo, đưa cho Hồ Tiểu Bát: "Cho anh, kẹo."
Ngày hôm sau, Lâm Thừa đưa cho Hồ Tiểu Bát ba viên kẹo. Ngày thứ ba, Lâm Thừa cho bốn viên kẹo. Ngày thứ tư, năm viên kẹo... Sáu viên kẹo...
Lâm Thừa đến thôn Kim Hải được một tháng, đã có người bạn đầu tiên.
Sau này, người trong xóm thấy bên cạnh Cố Ngôn có hai đứa ngốc. Một đứa từ thôn khác đến, còn một đứa là con của nhà họ Hồ.
Hồ Tiểu Bát chỉ là nói chuyện chậm hơn một chút, sau này lại vì tính cách mà không thích nói chuyện. Một đứa trẻ khỏe mạnh, thông minh bình thường, lại bị coi là đồ ngốc. Họ nói y là vậy, thì y phải là như vậy.
Y học hết tiểu học thì không học nữa, vì lên cấp hai phải học ở trường trên thị trấn, một tuần mới được về nhà một lần, không thể giúp việc nhà, nên cha y không cho y đi học nữa.
Lâm Thừa biết viết tên mình, nhưng chỉ biết mỗi tên mình. Đếm số cũng chỉ đếm đến một trăm là dừng lại. Cố Ngôn mang Lâm Thừa sống cuộc sống thoải mái, mỗi ngày dạy cậu viết chữ, còn dạy cậu tính toán.
Hồ Tiểu Bát làm xong việc nhà, rảnh là chạy sang nhà Cố Ngôn tìm Lâm Thừa. Cố Ngôn thấy hai người họ hợp nhau, hiếm khi Lâm Thừa có một người bạn, nên anh cũng cho Hồ Tiểu Bát cùng học.
Hôm nay, Lâm Thừa học viết tên của Cố Ngôn. Đôi tay thon dài, xinh đẹp cầm bút viết, từng nét một, trên giấy hiện lên hai chữ "Cố Ngôn".
Lâm Thừa rất nghiêm túc, viết xong còn khẽ reo lên một tiếng "Oa ~".
"Tên anh trai." Trong giọng nói của Lâm Thừa là niềm vui không giấu được, trên mặt là vẻ mừng rỡ.
Cố Ngôn cũng "Oa!" một tiếng, anh khen: "Thừa Thừa giỏi quá, viết đẹp thế! Thừa Thừa tuyệt quá!"
Rồi anh lại nói: "Chữ đẹp lắm, nhưng Thừa Thừa nhà anh còn đẹp hơn."
Cố Ngôn gần như ngày nào cũng khen Lâm Thừa đẹp, Lâm Thừa vẫn sẽ ngượng ngùng, nhưng càng thêm vui vẻ.
Cậu đỏ mặt, cười với Cố Ngôn: "Anh trai cũng đẹp."
Cố Ngôn liền nhân cơ hội này hỏi: "Anh trai đẹp, vậy em có thích anh trai không?"
"Thích ạ ~"