Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 55


Lục Lê để mặc Khương Nghi lay vai mình, cuối cùng hắn bật cười rồi dài giọng nói: "Biết rồi—— Lớp trưởng Khương à."
Khương Nghi nghe người trước mặt gọi mình là lớp trưởng thì bỗng thấy hơi ngượng.
Giống như lúc đi học được giáo viên khen ngợi, còn người nhà mình ngồi bên dưới vậy.
Nhưng Khương Nghi không để lộ ra ngoài mà quay đầu đi lẩm bẩm: "Biết thì tốt.

Buổi tối nhớ làm bài tập rồi ngủ sớm một chút.

Đừng có thức đêm để hôm sau vào lớp ngủ bù nữa."
Lục Lê dựa lưng vào ghế lười biếng nói: "Được rồi."
Khương Nghi hài lòng, cậu nhấn mạnh: "Cậu hứa rồi đấy nhé, không được gạt người ta đâu đấy."
Lục Lê "ừ" một tiếng.
Chốc lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Nghi rồi chợt nói: "Cho tớ một cái áo khoác đồng phục của cậu được không?"
Khương Nghi cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác đồng phục của mình, lắc đầu nói: "Cậu cao quá, không mặc vừa áo tớ đâu."
Lục Lê liếm răng nanh, thấp giọng nói: "Không sao đâu."
Khương Nghi ngờ vực hỏi: "Áo khoác cậu mất rồi à?"
Lục Lê thản nhiên nói: "Ừ, mất rồi.

Lúc chơi bóng để trên khán đài, chẳng biết bị ai lấy nữa."
Khương Nghi cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra nói: "Ngày mai tớ giặt sạch rồi đưa cậu.

Dù sao ngày mai tụi mình cũng đi học chung mà."
Lục Lê cầm áo đồng phục trong tay cậu rồi nói không cần đâu.
Khương Nghi lại sờ đầu gối Lục Lê, lo lắng hỏi khẽ: "Có khi nào đau hoài luôn không?"
Thấy trong mắt Khương Nghi tràn ngập hình bóng mình, tim Lục Lê mềm nhũn: "Tớ cũng không biết nữa."
Khương Nghi thở dài: "Hay là cậu cứ để tớ chạy ba ngàn mét đi.

Tớ chạy từ từ chắc cũng xong thôi."
Đêm nào Lục Lê cũng bị đau chân, lỡ chạy gãy chân thì làm sao bây giờ?

Khương Nghi như được khích lệ, tích cực nói: "Tớ hỏi Tống Tử Nghĩa rồi, cậu ấy bảo lúc mới bắt đầu chạy ba ngàn mét mình cũng chạy chậm lắm.

Mà trường cũng đâu quy định ba ngàn mét không được chạy chậm."
Cùng lắm là chịu mất mặt trước thầy trò cả trường thôi.
Nhưng có mất mặt cỡ nào đi nữa cũng không quan trọng bằng chân Lục Lê được.
Lục Lê: "......"
Hắn im lặng một hồi, nghe Khương Nghi cảm thán nói tiếp: "Trước đây Tống Tử Nghĩa chạy ba ngàn mét rất chậm nhưng giờ cậu ấy chạy nhanh lắm.

Cậu ấy nói học sinh thể dục đều lợi hại thế đấy."
Lục Lê chậm rãi hỏi: "Lợi hại cỡ nào?"
Không đợi Khương Nghi trả lời, hắn đột nhiên duỗi mạnh chân rồi hờ hững nói: "Chân tớ chỉ đau ban đêm chứ đâu phải bị gãy.

Ban ngày nó khỏe lắm.

Cậu cứ chờ tớ ở vạch đích là được rồi."
Lục Lê đột ngột duỗi mạnh chân làm Khương Nghi giật nảy mình, cậu do dự định mở miệng nhưng Lục Lê đã nghiêm mặt nhấn mạnh: "Chân tớ khỏe lắm.

Chẳng có vấn đề gì hết.

Tớ đá bể hai bao cát ở phòng tập boxing rồi đấy."
Khương Nghi: "......"
Cậu sờ mũi nhớ lại từ nhỏ thể chất Lục Lê đã khác xa mình, ở nhà trẻ chơi diều hâu bắt gà con, Arno còn hùng hục vác cậu chạy quanh nhà trẻ nữa cơ.
Mười giờ tối.
Khương Nghi ngồi trước bàn học trong phòng ngủ, vặn nắp bút lại rồi dụi mắt.
Hồi lâu sau, cậu nhìn ra cửa sổ, dường như thấy được ánh đèn lờ mờ từ nhà họ Lục đằng xa.
Khương Nghi cầm điện thoại đi tới cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa, cúi đầu bấm tên người mình muốn gọi.
Mái tóc đen mềm của cậu khẽ bay trong gió đêm, cậu phồng má nghe âm báo trước cuộc gọi trên điện thoại rồi nhìn ánh đèn mông lung phía xa.
Chỉ giây lát sau bên kia đã bắt máy, tiếng ồn ào vọng qua ống nghe, hắn thấp giọng hỏi: "Sao thế?"

Khương Nghi nghiêm túc nói: "Mười giờ rồi.

Đi ngủ thôi."
Đầu dây bên kia thoáng sửng sốt, sau đó mang theo ý cười thấp giọng nói: "Ừ.

Biết rồi."
Khương Nghi hài lòng ngáp một cái, mơ màng nói: "Ngủ ngon nha."
Lục Lê ở đầu dây bên kia nói khẽ: "Ngủ ngon."
Khương Nghi cúp điện thoại, sau đó tắt đèn chỉnh điều hòa, lên giường đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong phòng tập boxing sáng trưng, Lục Lê ngồi trên ghế dài, hai tay chống lên đầu gối, hắn nhìn chằm chằm điện thoại, sau lưng là bao cát bị đấm thủng.
Chẳng hiểu sao khóe môi hắn cong lên, dường như tâm trạng đang rất vui vẻ.
Lục Lê bỏ di động vào ba lô, trong túi loáng thoáng lộ ra một góc áo khoác đồng phục, tay áo nhỏ hơn cổ tay hắn nhiều.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Trong phòng ngủ lớn ở nhà chính, Lục Lê đã tiêu hao hết tinh lực dư thừa ở phòng tập boxing nằm nghiêng trên giường, bên cạnh là một chiếc áo khoác đồng phục cỡ nhỏ.
Trên áo có mùi hương của Khương Nghi.
Ngửi vào rất dễ chịu.
Lục Lê cảm thấy mình y như đồ biến thái vậy.
Nhưng càng đến gần Khương Nghi, hắn lại càng không khống chế nổi mình.
Lục Lê nhắm mắt lại.
Khương Nghi quá dung túng hắn, dung túng đến mức có lúc hắn quên cả thân phận mình, nếu không ẩn nhẫn kiềm chế thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn choáng đầu làm ra những chuyện vô phương cứu vãn.
Nhưng đối với người trẻ tuổi, cố ngăn mình đến gần người mình thích và đè nén dục vọng sôi trào quả là một cực hình khó lòng chịu đựng.
Gân xanh nổi rõ trên cổ Lục Lê, tinh lực toàn thân đã sớm cạn kiệt ở phòng tập boxing, ngửi mùi hương quen thuộc bên cạnh khiến hắn rốt cuộc có chút cảm giác an tâm.
Hệt như lữ khách bôn ba trong sa mạc quá lâu, quần áo rách tả tơi, đôi môi nứt nẻ vì khát, rốt cuộc giờ phút này cũng có được một hớp nước làm dịu cổ họng.
Tuy sẽ làm cơn khát tăng lên nhưng dù sao vẫn có chút an ủi.
Lục Lê cứ tưởng có thể dựa vào niềm an ủi nhỏ nhoi này để chống đỡ thêm một thời gian nữa.
Nhưng hắn không hề biết rằng sau này cơn khát kia sẽ ngày càng mãnh liệt, ngày càng khó chống cự, thậm chí là ngày càng tồi tệ hơn.
Càng bức ép hắn rút lui thì hắn càng khát khao càng khó nhịn hơn.

Thậm chí có lúc trên xe thấy Khương Nghi ngủ gật trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lục Lê sẽ chồm tới gần.
Cái gì hắn cũng không dám làm, không dám để lại dấu vết, thế là chỉ dám vuốt tóc đen mềm trên cổ Khương Nghi.

Cảm nhận sợi tóc kia quấn quanh ngón tay mình mang theo xúc cảm mềm mại mới tạm ngăn được khát vọng của hắn, giấu kín sự ẩn nhẫn chôn sâu không một kẽ hở.
Sự ẩn nhẫn này kéo dài cho đến đêm trước đại hội thể thao.

Đại hội thể thao của trường trung học số 1 luôn được tổ chức hết sức long trọng, dù là học sinh lớp mười hay cuối cấp đều tham dự đông đủ.
Ánh nắng chói chang, sân trường ồn ào náo nhiệt, lũ ve kêu ra rả trên cây long não khiến người ta hoa mắt váng đầu, mùi nhựa đường đặc trưng bốc lên dưới cái nóng hầm hập.
"Mồ hôi bạn đổ trên đường băng, tưới lên đóa hoa thành công......"
Tiếng nhạc cổ động xen lẫn giọng nói dõng dạc của MC vang vọng khắp sân trường.
Khương Nghi cầm hai chai nước lạnh đứng ở sân tập, nhìn không chớp mắt vào Lục Lê tì đầu gối trái lên vạch xuất phát, còn đầu gối phải hướng về phía trước.
Ở vạch xuất phát, không chỉ có Lục Lê với chiều cao nổi trội mà còn có mấy học sinh năng khiếu thể dục mang giày đinh đã vào tư thế vận sức chờ phát động.
Khương Nghi nhìn Lục Lê, vô thức siết chặt chai nước lạnh trong tay.
Dường như nhận ra điều gì, Lục Lê nghiêng đầu nhìn cậu từ xa qua đám người.
Chẳng hiểu sao cả người Khương Nghi đột nhiên thả lỏng.
"Vào chỗ ——"
Lục Lê thu mắt lại rồi nhìn thẳng tới trước.
"Chuẩn bị ——"
"Đoành" một tiếng, những người ở vạch xuất phát lao vụt đi.
Khương Nghi vô thức chạy theo Lục Lê mấy bước, đến khi thấy Lục Lê mặc đồ thể thao màu trắng phía xa chạy sang bên kia thì cậu mới dừng chân lại.
Trên sân liên tục vang lên tiếng reo hò cổ vũ, nắng gắt chói chang, ánh mắt Khương Nghi dõi theo mái tóc vàng trên đường băng, Lục Lê mặc đồ thể thao màu trắng vẫn luôn tụt lại sau lưng hai học sinh thể dục mang giày đinh.
Mãi đến bốn trăm mét cuối cùng của ba ngàn mét, Lục Lê bắt đầu tăng tốc, từ từ rút ngắn khoảng cách với học sinh thể dục phía trước bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Trên sân lập tức sôi trào, hầu như ánh mắt cả trường đều đổ dồn vào nam sinh tóc vàng không ngừng tăng tốc kia.
Khương Nghi cầm chai nước lạnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi, cậu đứng cách vạch đích không xa, chỉ có thể nhìn thấy người đầu tiên chạy tới từ cuối đường băng.

Đồ thể thao màu trắng.
Mái tóc vàng óng.
Dưới ánh nắng gay gắt, gió thổi ngược hướng đường băng, Khương Nghi quay lưng lại chiều gió, tay áo ngắn bay phần phật, tóc đen cũng bay lên, tiếng gió vù vù bên tai.
Cậu nhìn thiếu niên với mái tóc vàng rối tung chạy ngược gió tới chỗ mình, vượt qua vạch đích rồi lao thẳng về phía cậu.
Giữa lúc cuồng nhiệt sôi trào, Khương Nghi ôm chầm người vào lòng.
Người trong ngực rất cao, tiếng thở gấp gáp, tóc vàng ướt sũng, hắn vùi đầu vào cổ Khương Nghi rồi nghiêng mặt sang bên, hơi thở nóng như thiêu đốt.
Khương Nghi ôm người trong lòng, dường như cũng cảm nhận được nhịp tim dữ dội của hắn, hơi thở nóng hổi, mái tóc ẩm ướt, cánh tay nóng ran, đầu vùi vào cổ cậu, hình như còn đang khẽ run.

Cậu nghe thấy Lục Lê thở hổn hển gọi tên mình.
Sau đó vùi đầu thật sâu vào cổ cậu, hơi thở nóng bừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lẩm bẩm nói: "Thà chết còn hơn......"
Khương Nghi tưởng Lục Lê chạy ba ngàn mét cộng thêm chạy nước rút quá khó chịu nên ra sức kéo người trong lòng đến phòng y tế, cuống quýt hỏi: "Chỗ nào khó chịu? Có phải cậu chạy bị cảm nắng rồi không?"
Lục Lê toàn thân nóng hổi ôm chặt Khương Nghi, ổn định lại hơi thở gấp rút chẳng nói năng gì.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm Khương Nghi sau bao nhiêu ngày qua.
Hắn áp mặt vào cổ Khương Nghi, cảm nhận được làn da ấm áp và mùi hương quen thuộc, âm thầm tự nhủ.
Mẹ nó mấy ngày qua đúng là thà chết còn sướng hơn.
Hồi lâu sau, các học sinh trong lớp xúm lại vây quanh, Lục Lê miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được Khương Nghi đang bóp gáy mình, cố gắng xoa dịu hắn như trước kia hắn hay làm cho cậu.
Khương Nghi dắt Lục Lê như dắt chó lớn rồi nói: "Tụi mình tới phòng y tế đi."
Trên đường đi, Khương Nghi nửa kéo nửa túm người đến phòng y tế, hết sức lo lắng nhờ bác sĩ khám kỹ xem có phải Lục Lê bị gãy chân rồi không.

Bác sĩ nghe xong cũng hơi khẩn trương, sau khi kiểm tra và hỏi han kỹ càng lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng thấy vẻ sốt ruột của Khương Nghi cộng thêm nghe nói mới chạy xong ba ngàn mét, bác sĩ vẫn cho Lục Lê uống đường glucose.
Khương Nghi cầm đường glucose, vẫn chưa yên tâm nên do dự hỏi: "Không cần chích sao ạ?"
Bác sĩ quay đầu nhìn nam sinh nhắm mắt trên giường bệnh, nhìn cánh tay to gấp đôi nam sinh trước mặt rồi nói khéo: "Chắc dạo này trời nóng, chạy ba ngàn mét bị mất nước thôi.

Ở đây thiết bị không đầy đủ lắm, nếu chưa yên tâm thì tới bệnh viện chụp phim thử xem."
Khương Nghi lo lắng hỏi: "Thật ạ? Bốn trăm mét cuối cùng bạn ấy chạy nhanh lắm.

Học sinh năng khiếu thể dục cũng không chạy nhanh bằng bạn ấy đâu.

Chạy nhanh vậy thật sự không sao chứ ạ?"
Bác sĩ: "......"
Lục Lê: "......"
Đột nhiên hắn rất muốn duỗi mạnh chân mình ra cho Khương Nghi xem.
Chờ Lục Lê uống hết đường glucose, Khương Nghi xoa bóp khắp mọi chỗ cho hắn trên giường bệnh, cứ sợ Lục Lê gặp nguy hiểm tính mạng.
Lục Lê túm cậu lên giường bệnh, hắn nhìn Khương Nghi rồi thấp giọng nói: "Buồn ngủ quá.

Ngủ với tớ một lát đi."
Hôm nay ôm cũng ôm rồi.
Ngủ thêm một lát chắc cũng được chứ nhỉ..

Bình Luận (0)
Comment