Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 57


Nhà họ Lục.
Mười giờ tối.
Khương Nghi mặc đồ ngủ đi khắp lầu trên lầu dưới để tìm Lục Lê về phòng ngủ.
Cậu cảm thấy hơi lạ, cũng không nghĩ ra được nguyên do gì.
Cuối cùng nghe quản gia chỉ, Khương Nghi tìm được Lục Lê trong phòng game ở lầu bốn.
Hắn đang đeo tai nghe chơi game, sống lưng thẳng tắp.
Khương Nghi cảm thấy quấy rầy Lục Lê chơi game không hay lắm, giống như cậu chơi xếp hình bị người ta phá đám giữa chừng sẽ làm cậu không mấy vui vẻ, thế là ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon chờ Lục Lê chơi game.
Nhưng năm phút sau, Khương Nghi phát hiện Lục Lê đã bị đánh chết bốn lần.
Lần thứ năm bị đánh chết, Khương Nghi "hầy" một tiếng.
Nghe như tiếc nuối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lục Lê đeo tai nghe không bật tiếng: "......"
Hắn tắt game đi rồi vờ như mới trông thấy Khương Nghi, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Khương Nghi nghiêm túc nói: "Tới tìm cậu về phòng đi ngủ."
Lục Lê lẩm bẩm một câu nói chuyện đàng hoàng coi, cuối cùng vẫn bị Khương Nghi kéo về phòng.
Lúc tắm rửa, Lục Lê tắm nước lạnh nửa tiếng rồi nán lại trong phòng tắm thêm hai mươi phút, hy vọng sau khi ra ngoài Khương Nghi ngủ rồi.
Quả nhiên sau khi Lục Lê tắm gần cả tiếng đồng hồ, Khương Nghi đã ngủ trong phòng.
Cậu vẫn như trước kia, tư thế ngủ rất ngoan, đi ngủ cũng rất yên tĩnh, trên người đắp chăn như lúc ở nhà trẻ, bốn góc chăn thẳng thớm phẳng phiu.
Lục Lê ra ngoài sấy khô tóc rồi mới rón rén leo lên giường, hắn do dự mấy giây, cuối cùng vẫn ôm Khương Nghi.
Hắn tự nhủ chỉ một đêm thôi, nhất định sẽ không phát hiện ra đâu.
Nghĩ vậy, Lục Lê hài lòng nhắm mắt lại.
Kết quả là nửa đêm Lục Lê bò dậy xối nước lạnh, sau đó ngay cả phòng cũng không dám về.
Hơn ba giờ sáng, đêm khuya im ắng, ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn âm sàn dìu dịu, hồ nước trên bãi cỏ phía xa hệt như một viên ngọc le lói giữa bóng đêm.
Trong đại sảnh bật mấy ngọn đèn.
Người phụ nữ tóc vàng trên ghế salon kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, chân dài gác lên, gương mặt diễm lệ sắc sảo mơ hồ trong làn khói mờ.
Bà búng tàn thuốc rồi nhướng mày hỏi: "Dạo này con và bé ngoan cãi nhau à?"
Lục Lê dựa vào ghế salon không nói gì.
Mẹ Lục tặc lưỡi: "Tính tình như chó ấy.

Bắt nạt người ta nữa chứ gì?"
Lục Lê nghĩ thầm nếu con bắt nạt người ta thì giờ mẹ đâu ngồi trên ghế salon uống rượu hút thuốc mà phải ngồi trên ghế salon ở nhà Khương Nghi, đè đầu hắn xuống xin lỗi cha Khương mới đúng.
Hắn liếc chai rượu trên bàn rồi hời hợt nói: "Mẹ đừng quan tâm con bắt nạt hay không bắt nạt người ta, cha con bảo mẹ bớt uống rượu rồi mà? Còn nói mẹ nửa đêm đừng vẽ thiết kế nữa đúng không?"
Người phụ nữ gõ điếu thuốc rồi trừng hắn một cái: "Không biết lớn nhỏ, quản nhiều quá đấy."
Lục Lê nhíu mày: "Có bản lĩnh thì mẹ đừng nghe.

Con sẽ gọi điện cho cha, mẹ có tin nửa tiếng nữa cha sẽ từ công ty về không?"
Mẹ Lục: "......"
Bà hùng hổ dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi nhìn con trai ngoan của mình ung dung dang rộng hai tay gác lên ghế salon, đầu ngửa ra, chân dài gác trên bàn, nhìn còn ngang tàng phách lối hơn cả bà.
Mẹ Lục nhìn không nổi nên đạp Lục Lê một cái: "Mày cũng về ngủ cho mẹ đi.

Con nít thức khuya làm gì hả."
Lục Lê thản nhiên nói: "Cha con còn lười quản con kia kìa."

Cả nhà chẳng ai quản được hắn hết.
Mẹ Lục: "......"
Lục Lê lười biếng ngẩng đầu nói: "Ngủ ngon.

Mẹ yêu."
Người phụ nữ tóc vàng hùng hổ đứng dậy ném chai rượu trên bàn vào thùng rác rồi thuần thục rửa sạch gạt tàn.
Lục Lê mặc áo ngủ vừa gác chân vừa thờ ơ nói: "Nhanh lên đi mẹ.

Cha con bắt người nhanh lắm đấy."
"Lục Lê ——"
Trong đại sảnh vang lên một giọng ngái ngủ.
Lục Lê sững người, hắn ngẩng đầu thấy Khương Nghi mặc đồ ngủ đứng trên cầu thang xoắn ốc trong đại sảnh, buồn ngủ dụi mắt rồi ngơ ngác nhìn đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.
Khương Nghi hoài nghi mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nếu không tại sao hơn ba giờ sáng lại thấy Lục Lê và dì Lục ngồi trên ghế salon, thậm chí trên bàn còn có một chai rượu uống dở nữa.
Khương Nghi đi xuống cầu thang, do dự nhìn chiếc đồng hồ quả lắc to nặng trong đại sảnh, trông thấy kim đồng hồ chỉ hơn ba giờ sáng.
Lục Lê lập tức đứng dậy, khẽ nhíu mày nói: "Cậu dậy làm gì? Chỗ nào không khỏe à?"
Khương Nghi vừa tỉnh ngủ nên tóc đen hơi rối, cậu im lặng giây lát rồi ngập ngừng hỏi: "Sao cậu không ngủ?"
Lục Lê: "......"
Khương Nghi do dự nói tiếp: "Có phải cậu lại chuồn đi chơi game không đấy?"
Lục Lê không lên tiếng.
Mẹ Lục dựa vào ghế salon cười rung cả lồng ngực, bà chớp mắt ngân nga nói: "Ngày nào mà nó chẳng dậy chơi game.

Đêm nào cũng không chịu ngủ hết."
Khương Nghi mím môi, mi mắt rũ xuống, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn lộ ra vẻ lạnh lẽo như ngọc, ngay cả màu môi cũng nhạt hẳn đi.
Lục Lê chửi thầm trong lòng, đang định đứng dậy dỗ người trước mặt thì nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Cha hắn về rồi.
Lục Đình đưa tay tháo cà vạt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả nhà mình đứng trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.
Vợ ông dựa vào ghế salon cười tươi như hoa, móng tay đỏ rực xoa thái dương, gạt tàn thuốc trên bàn nhìn là biết mới rửa xong, còn có một chai rượu chưa kịp cất.
Đứa con trai luôn ngỗ ngược ương bướng của ông mặc đồ ngủ đứng cạnh Khương Nghi lớn lên từ nhỏ với hắn, vẻ mặt hiền hòa thấp giọng dỗ dành Khương Nghi của mình.

Khương Nghi mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn đang mím môi có vẻ không vui nhưng thấy ông vẫn gọi "chú Lục".
Lục Đình khẽ gật đầu rồi ấm giọng gọi một tiếng Tiểu Khương.
Trong lúc dỗ người, Lục Lê cắn răng nghiến lợi tranh thủ nói: "Bà xã của ba ban đêm hút thuốc uống rượu đấy ạ, uống hai chai rưỡi lận."
Khuôn mặt sắc bén của Lục Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn vợ mình.
Hai phút sau.
Lục Đình ngồi cạnh vợ trên ghế salon nhìn con trai ruột của mình quấn quýt theo sau Khương Nghi lên lầu, ngoan ngoãn cam đoan lần sau mình tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đại sảnh lúc ba giờ sáng nữa.
Mẹ Lục lười biếng dựa vào ghế salon ngân nga nói: "Ngủ ngon.

Con yêu."
Lục Lê không thèm quay đầu lại.
Mẹ Lục vươn vai một cái, chợt nghĩ đến chuyện gì nên khựng lại.

Lục Đình cầm hộp thuốc lá trên bàn hỏi: "Sao thế?"
Mẹ Lục nhíu mày rút hộp thuốc ra khỏi tay ông rồi nhìn lên cầu thang nói: "Hai đứa nó giờ vẫn còn ngủ chung à?"
Lục Đình "ừ" một tiếng, ngón tay bóp mạnh làm cả hộp thuốc lá đều bị bẻ gãy.
Mẹ Lục càng nhíu mày chặt hơn, bà nói: "Lục Đình.

Con anh đang tuổi dậy thì nổi loạn đấy, chó cũng không nghe.

Giờ nó chịu nghe lời bé ngoan mà anh không thấy có vấn đề gì sao?"
Lục Đình thản nhiên nói: "Anh chẳng thấy có vấn đề gì cả.

Dù sao Khương Nghi mới là bố nó mà."
Ông bình tĩnh nói: "Từ nhỏ đến lớn nó chỉ nghe lời Khương Nghi chứ có bao giờ nghe anh đâu."
Mẹ Lục: "......"
Bà rút một điếu thuốc trong hộp, phát hiện nó đã gãy đôi.
"......"
Mẹ Lục nhét điếu thuốc bị bẻ gãy vào miệng Lục Đình, khuôn mặt xinh đẹp bức người tràn đầy phẫn nộ, hùng hổ đứng dậy: "Nó không nghe lời anh cũng đáng lắm."
Lục Đình ưu nhã lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi đi theo vợ, thản nhiên nói: "Có nghe hay không cũng chẳng quan trọng.

Nó xem Khương Nghi là bố nhưng anh vẫn là cha nó mà."
Mẹ Lục vừa đi vừa nói: "Khoan nói cha hay không cha."
"Con nhà ai mười sáu tuổi mà còn ngủ chung nữa hả."
"Nhất là Lục Lê, không biết xấu hổ trèo tường chui vào chăn người ta, cả ngày chỉ biết bắt nạt bé ngoan hiền lành thôi."
Nói một hồi mẹ Lục dừng lại, thanh âm cũng im bặt, sau đó quay đầu nhìn Lục Đình.
Dường như Lục Đình cũng nhận ra điều gì nên hơi khựng lại.
Hai vợ chồng đứng ở hành lang nhìn nhau hai phút, Lục Đình ho khan một tiếng rồi nói: "Đừng nhìn anh.

Anh chỉ bảo nó canh chừng để em đừng hút thuốc uống rượu nữa thôi.

Không dạy nó chui vào chăn Tiểu Khương đâu."
Mẹ Lục: "......"
Phòng ngủ Lục Lê.
Trên giường, Khương Nghi ngờ vực nhìn Lục Lê trước mặt, thấy hắn nhắm mắt lại như đã ngủ say.
Mấy phút sau, Khương Nghi rón rén đưa tay vạch mí mắt Lục Lê rồi xích lại gần nhìn tròng mắt hắn.
Lục Lê: "......"
Hắn làm tròng mắt cuộn lên, giả bộ như lúc ngủ tròng mắt chuyển động.
Khương Nghi xích lại gần săm soi một lát, thấy con ngươi màu xanh lam đúng là đã ngủ mới yên tâm.
Sau khi yên tâm lại, Khương Nghi mới phát hiện mình đang cách Lục Lê rất gần, cậu nằm trong ngực hắn, mũi đụng mũi, mặt kề mặt.
Bả vai Lục Lê rất rộng, gần như che khuất cậu làm cậu chẳng nhìn thấy gì, ôm chặt cậu trong ngực mình.
Khương Nghi cựa quậy mấy lần, chóp mũi lập tức đụng vào chóp mũi người trước mặt làm cậu hơi đau.
Khương Nghi nhíu mũi một cái, nhìn gương mặt Lục Lê trong bóng đêm không hiểu sao lại nhớ tới Arno lúc nhỏ thường xuyên cắn mũi và má cậu, sau khi lớn lên thì hay cắn cổ.

Hồi bé Arno lừa cậu, nói chỉ cần cắn thì họ sẽ luôn ở bên nhau, bởi vì trên mặt cậu có dấu răng của hắn, một khi đã đóng dấu thì sẽ luôn ở cạnh nhau.
Sau khi lớn lên Lục Lê biết không lừa được cậu nên cắn xong lại bắt đầu chơi nhây.
Khương Nghi nhíu mũi nghĩ thầm cắn có gì vui đâu chứ.
Cậu cựa quậy mấy lần, sau đó há to miệng cắn má Lục Lê một cái.
Mấy giây sau, Khương Nghi nhả ra rồi hầm hừ mấy lần, lầm bầm nói cắn chẳng có gì ngon cả.
Cứng chết.
Vành tai Lục Lê đỏ lên trong bóng tối, hắn nhắm chặt mắt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, màu đỏ trên vành tai lan xuống cổ, tim đập như nổi trống, chỗ bị cắn nóng bừng, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn không dám nhúc nhích, toàn thân đều cứng đờ.
Khương Nghi cố gắng xê dịch trong ngực Lục Lê, vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì, ai ngờ cuối cùng lại chui được ra khỏi ngực hắn.
Khương Nghi mờ mịt.
Cậu thấy Lục Lê nhắm mắt vẫn giữ nguyên tư thế ôm mình, nhìn như bị đông cứng lại.
Khương Nghi quấn mình trong chăn, cuối cùng vẫn yên lặng nhích về.
Sáng hôm sau.
Khương Nghi mơ màng thức giấc, phát hiện Lục Lê ăn mặc chỉnh tề đang ngồi cạnh giường nhìn mình.
Khương Nghi giật bắn làm tóc mái bù xù rung lên một cái, cậu sững sờ hỏi: "Sao thế?"
Lục Lê ho khan một tiếng rồi nói không có gì.
Khương Nghi vén chăn lên ngáp một cái, sau đó mang dép đi rửa mặt.
Nhưng chưa đi được hai bước, Khương Nghi lại quay về nghiêng đầu nhìn Lục Lê.
Lục Lê ngồi trên ghế ưỡn lưng thẳng tắp.
Khương Nghi xoay mặt hắn lại, bỗng nhiên sửng sốt.
Mấy giây sau, cậu lắp bắp hỏi: "Mặt cậu bị sao thế?"
Trên má Lục Lê dán một miếng băng cá nhân, chính là chỗ cậu cắn tối qua.

Lục Lê chậm rãi nói: "Tớ cũng không biết nữa.

Sáng dậy tự nhiên trên mặt có vết đỏ.

Lạ thật đấy."
Khương Nghi cà lăm: "Chắc bị muỗi cắn đó."
Lục Lê xích lại gần cậu hỏi: "Mùa này mà vẫn còn muỗi à?"
Khương Nghi đưa tay đẩy đầu hắn ra rồi chột dạ nói: "Có chứ.

Muỗi độc sống dai lắm."
Lục Lê: "Vậy tớ bị cắn phải làm sao đây?"
Khương Nghi đứng dậy cuống quýt xỏ dép đi vào phòng rửa mặt: "Không sao đâu."
Lục Lê chưa kịp nói gì thì đã thấy Khương Nghi đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Trước bồn rửa mặt, Khương Nghi vừa đánh răng vừa nhớ lại tối qua, băn khoăn nghĩ mình đâu có cắn mạnh vậy chứ.
Da Lục Lê dày thế cơ mà, lại còn cứng nữa, làm sao để lại dấu được chứ?
Đánh răng xong, Khương Nghi nhìn vào gương, nghĩ ngợi một hồi vẫn đưa tay sờ răng mình.
Răng nanh cũng không nhọn.
Sao lại cắn người ta in dấu được nhỉ.
Ngoài cửa, Lục Lê gõ cửa phòng tắm lười biếng nói: "Mẹ gọi tụi mình xuống ăn kìa."
Khương Nghi thả tay xuống rồi lên tiếng đáp lại.
Phòng ăn ở lầu một.
Khi Khương Nghi theo Lục Lê xuống lầu mới phát hiện trên bàn ăn không chỉ có dì Lục mà có cả chú Lục nữa.
Hai vợ chồng ngồi trước bàn, vẫn chưa ăn cơm mà chống cằm nhìn họ từ trên lầu đi xuống.
Lục Lê kéo ghế cho Khương Nghi rồi thuần thục kéo khay cậu tới trước mặt mình lựa ra rau củ Khương Nghi không thích ăn, sau đó lại gắp những món Khương Nghi thích ăn từ khay mình vào khay cậu.
Sau đó thốt ra một câu đã từng nói vô số lần: "Chỉ lần này nữa thôi đấy."

Khương Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Lục cầm dao nĩa nhíu mày nói: "Arno."
Lục Lê vâng dạ.
Mẹ Lục: "Cha con thích ăn gì hả?"
Lục Lê: "Cơm ạ."
Mẹ Lục: "......"
Lục Đình xoa trán: "Cơm gì?"
Lục Lê bóc trứng gà cho Khương Nghi, nói mà không buồn ngẩng đầu lên: "Cơm trắng ạ."
Mẹ Lục bình tĩnh suy nghĩ, bắt đầu cảm thấy Lục Đình tối qua bảo mình hỏi dò đúng là nhảm nhí mà.
Lục Đình cũng cảm thấy hỏi dò thật nhảm nhí: "......"
Ăn sáng xong, Khương Nghi và Lục Lê thay đồ đến cửa hàng mua quà chia tay cho Tần Lan.
Lục Lê mua một chiếc đồng hồ, hắn chọn chiếc đắt nhất, lúc quẹt thẻ mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Khương Nghi định tặng Tần Lan một đôi giày chơi bóng.
Cậu vẫn còn nhớ hồi cấp hai Tần Lan là thành viên đội bóng rổ của trường.
Trong tiệm, sau khi Khương Nghi chọn giày, Lục Lê trơ mắt nhìn cậu cầm đôi giày thể thao trị giá tám ngàn sáu kia ra tính tiền, suýt nữa thì cắn bể răng.
Tám ngàn sáu.

(~30 triệu)
Chẳng biết số tiền này Khương Nghi đã để dành bao lâu nữa.
Thậm chí còn có thể là tiền thưởng thi đua của Khương Nghi trước kia.
Lục Lê nghĩ thầm cặp giò chơi bóng và leo núi kia của Tần Lan có tài đức gì mà được mang giày tám ngàn sáu chứ.
Mặc dù bình thường Tần Lan mang giày đều tầm giá này.
Nhưng mẹ nó đây là tám ngàn sáu của Khương Nghi đấy.
Khương Nghi nhận lấy hóa đơn từ tay nhân viên cửa hàng rồi nói cảm ơn.
Sau khi ra khỏi tiệm, Khương Nghi phát hiện Lục Lê một mực im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn sang túi giấy trong ngực cậu.
Cậu biết Lục Lê đang lo lắng điều gì.
Khương Nghi dịu giọng nói: "Không sao đâu, đây là tiền thưởng lúc trước tớ để dành được, còn có tiền tiêu vặt cha tớ cho nữa."
Bình thường cậu xài tiền rất ít, cùng lắm chỉ mua sách và xếp hình chứ hiếm khi đụng đến đồ điện tử và giày thể thao mà bạn bè hay so kè nhau.
Lục Lê cứ như bỏ ra tám triệu vậy, hắn mở miệng nói: "Đắt quá."
Khương Nghi lắc đầu nói khẽ: "Lần trước Tần Lan nói chuyến này xuất ngoại chắc sẽ đi lâu lắm.

Tớ muốn tặng cậu ấy quà tốt một chút."
Đây là thứ Tần Lan thích nhất trong khả năng của cậu, cũng là thứ tốt nhất mà cậu có thể mua được.
Khương Nghi lại thấp giọng nói: "Chẳng biết cậu ấy nói đi lâu là mấy năm nữa."
Lục Lê không nói gì mà chỉ im lặng vuốt tóc Khương Nghi.
Khương Nghi luôn hết sức trân trọng mỗi người bạn của mình.
Một lát sau, Lục Lê quay sang nhìn Khương Nghi, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi khẽ: "Nếu có một ngày tớ cũng xuất ngoại thì cậu sẽ tặng gì cho tớ?"
Lục Lê thở hắt một hơi, khẩn trương nghĩ thầm dù sao cũng phải đắt hơn Tần Lan chút đỉnh chứ nhỉ.
Hắn không tham đâu, đắt hơn chút xíu là tốt lắm rồi.
Khương Nghi giật mình, cậu ôm túi giấy do dự không lên tiếng.
Lục Lê nhìn cậu: "Cứ cho là cậu có rất nhiều tiền đi......"
Khương Nghi cũng nhìn hắn, cậu lắc đầu rồi thành thật nói khẽ: "Tớ không biết."
"Tớ không biết mình sẽ tặng gì cho cậu nữa."
"Vì tớ cảm thấy dù có mua gì cũng không thể làm cậu vui được."
Khương Nghi im lặng giây lát, sụt sịt một cái rồi thấp giọng nói: "Cả tớ cũng vậy."
Dù có tặng bất kỳ thứ gì, cậu cũng không thể nào vui vẻ được..

Bình Luận (0)
Comment