Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 154

Ngày hôm sau, tôi liền cùng Lục Nguyên Đăng trở về Phong Thành.

Tống Trọng gọi điện thoại đến, nói với tôi bên Mangano đã gọi Thẩm Ninh đến, bảo cô ta vẽ lại bản vẽ một lần nữa, tiện thể nói một chút về linh cảm thiết kế.

Nhưng trong lòng tôi, thực ra không ôm bao nhiêu hy vọng. Thẩm Ninh không phải là một người không có tài hoa, bảo cô ta làm những thứ này, không hề khó. Cô ta ăn cắp bản vẽ của tôi, có lẽ bản chất thực sự là bởi vì trả thù.

Không thể đến công ty, tôi cũng không dám ở nhà vẽ bản vẽ, chỉ có thể làm ổ trong phòng để ngủ.

Điều kỳ lạ chính là, hai ngày nay Lục Nguyên Đăng cũng không đi làm, mỗi ngày ở trong phòng cũng không biết làm những gì.

Tôi chỉ có thể vào lúc ăn cơm sáng trưa tối mới có thể nhìn thấy anh ta, dù sao anh ta cũng phải đưa tôi ra ngoài ăn cơm.

Hôm nay, ăn cơm tối xong trở về, xe vừa mới đi vào trong cửa khu biệt thự, suýt chút nữa đâm vào hai người.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt hai người, tôi vội vàng xuống xe.

Điều cần đến, dù sao vẫn đến.

“Cha, mẹ, hai người thế này là làm gì vậy, không muốn sống nữa sao?”

Cha và mẹ chặn ở trước xe, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

“Con trai cũng không còn nữa, tao còn cần cái mạng này để làm gì!” Mẹ lau nước mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.

Quả nhiên, lại là vì chuyện của Ninh Uy Phước.

“Nó chỉ là đi ngồi tù, cũng không phải là đã chết, gì mà nói là không còn nữa!” Tôi lạnh lùng nói.

“Đứa con gái bất hiếu này, nó là em trai mày đó! Nó từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ gì, mày nhốt nó vào trong tù, đối với nó mà nói, không có gì khác biệt với cái chết!”

Mẹ xông thẳng đến, kéo tóc tôi khiến tôi ngã xuống đất.

Tôi ngồi chết lặng dưới đất, nghe mẹ lớn tiếng chửi bới tôi.

“Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày, chỉ chăm lo bản thân hưởng phúc, trước nay chưa từng quan tâm đến gia đình! Lúc tao nằm viện, mày cũng không dòm ngó đến, sớm biết mày là đứa vong ân phụ nghĩa như thế này, hồi đó tao nên trực tiếp bóp chết mày!”

Lời của mẹ, từng câu từng chữ đều như kim đâm vào trái tim tôi.

Tôi không biết, mình ở trong mắt bà ấy, rốt cuộc còn được coi là gì? Tôi không phải là không có tình cảm với cha mẹ, chỉ là bọn họ hết lần này đến lần khác cứ như thế làm tổn thương tôi, khiến tôi ngay cả dũng khí đến gần cũng không có nữa.

Tất cả những ảo tưởng tốt đẹp ban đầu đều tan vỡ, tôi thậm chí tìm không được ý nghĩa của cuộc sống.

Trước kia tôi cũng là một người vui tươi hoạt bát, nhưng đến cuối cùng, trái tim bị cuộc sống đâm đến mức thương tích đầy mình.

Lục Nguyên Đăng từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Nhìn thấy Lục Nguyên Đăng, cha mẹ lập tức nhào đến, quỳ trước mặt Lục Nguyên Đăng.

“Tổng giám đốc Lục, cầu xin cậu tha cho con trai tôi. Tôi bảo Ninh Khanh làm trâu làm ngựa cho cậu, hầu hạ cậu suốt đời!” Mẹ khóc lóc cầu xin nói.

Ngay cả cười tôi cũng không cười nổi, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, chỉ cảm thấy hai người già trước mắt vô cùng xa lạ.

“Hắn đã phạm pháp, không phải là chuyện tôi có thể tha được.” Trên khuôn mặt của Lục Nguyên Đăng lộ ra rõ ràng vẻ không bình tĩnh.

“Tôi không tin, cậu có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn là có cách. Cậu nếu như không cứu nó, tôi và ông Ninh sẽ đâm chết trước mặt cậu!” Thấy cầu xin không có tác dụng, mẹ đã bắt đầu uy hiếp.

“Tùy bà.”

Lục Nguyên Đăng ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói.

Lần này, mẹ không biết phải làm thế nào, chỉ có thể lại đặt hy vọng lên người tôi.

“Ninh Khanh, con mau giúp cầu xin tổng giám đốc Lục, để cậu ấy cứu em trai con.”

Tôi cười lạnh nhạt không dứt.

Lục Nguyên Đăng là người nào, có thể nghe lời của tôi ư? Bọn họ cũng thật là coi trọng tôi?

Hơn nữa, chuyện của bọn họ, tôi thật sự không muốn lo nữa.

Lục Nguyên Đăng bước qua bọn họ, đi về phía tôi, kéo tôi từ dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người tôi.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi là ánh mắt dịu dàng.

Nhưng khi quét về phía của cha mẹ, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo.

“Trong vòng một phút nếu mọi người không rời đi, Ninh Uy Phước sẽ không đơn giản là ngồi tù mấy năm đâu. Hai người cũng đã nói rồi, bản lĩnh của tôi lớn như vậy, chắc chắn có cách.”

Cha mẹ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nhìn tôi một chút với ánh mắt đầy thù hận, rời đi một cách không cam lòng.

Lục Nguyên Đăng đưa tôi vào bên trong, từ đằng xa tôi đã nhìn thấy Quý Vương Nhung.

Máu khắp người ngay lập tức đều đông lại.
Bình Luận (0)
Comment