Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 164

Muộn thế này rồi, ai còn đến gõ cửa?

Nếu như tôi là một người đàn ông, nhất định sẽ cho là phục vụ đặc biệt. Nhưng tôi là phụ nữ, tình huống này không nên xảy ra với tôi đâu.

Lẽ nào là trộm?

Suy cho cùng thì trị an ở nhà nghỉ cũng không bằng được ở khách sạn.

Hay là kẻ sát nhân biến thái?

Hay là kẻ cướp của cưỡng hiếp?

Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, dậy mặc quần áo tử tế vào, đi từ giường đến cửa, trong đầu tôi đã xuất hiện thêm một bộ phim khủng bố giật gân.

Tay chân đều không tự chủ được cứ thế run lên.

Tôi cẩn thận từng tí một bước đến bên cửa, nở hé ra một khe, nhìn ra bên ngoài liền trông thấy bộ mặt u ám đến đáng sợ của Lục Nguyên Đăng.

Sao anh ấy lại tìm đến đây?

Tôi vội vàng nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, tim bắt đầu đập dữ dội.

Xong rồi xong rồi, Lục Nguyên Đăng tìm đến rồi, trông sắc mặt này của anh ấy liền biết ngay sẽ không có chuyện gì tốt lành!

“Mở cửa.”

Giọng nói trầm mang theo cơn thịnh nộ của Lục Nguyên Đăng vang lên ngoài cửa, khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Nhưng nếu lúc này mà thực sự mở cửa vậy thì tôi chính là kẻ ngốc.

“Không mở.” Tôi dùng ngữ khí kiên quyết nói.

“Nếu em muốn nhiều người vây lại xem hơn thì tôi cũng không ngại.”

Lục Nguyên Đăng đang uy hiếp tôi.

Còn tôi không thể để mất mặt được, đến cuối cùng chỉ có thể nén sự sợ hãi lại, mở cửa ra.

Tôi đứng trước cửa, chặn Lục Nguyên Đăng ở ngoài cửa, chỉ sợ anh ấy đột nhiên xông vào thôi.

“Có chuyện gì cứ đứng ngoài cửa nói, nói xong em còn đi ngủ.”

Tôi ngáp một cái, nói một cách lười nhác. Trong lòng không biết sao lại cảm thấy không vững tâm.

“Em đúng là vẫn ngủ được thật.”

Lục Nguyên Đăng hừm lạnh một tiếng, một tay chặn giữ lưng tôi rồi ôm lên, bước thật to vào trong phòng, vứt tôi xuống giường, bắt đầu gỡ cà vạt trên áo ra.

Cơ thể tôi lùi lại đằng sau, hoảng hốt nhìn anh ấy, nói: “Anh muốn làm gì, giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Anh còn như vậy, em có thể tố anh tội cưỡng hiếp đấy!”

“Không còn quan hệ gì? Chỉ dựa vào tấm séc đó?”

Nói rồi, anh ấy lấy tấm séc nhăn nhúm từ trong túi quần ra, ánh mắt ác liệt như muốn nuốt sống tôi vậy.

Chỉ là, sao tấm séc đó lại nhăn nhúm vậy?

Nhăn nhúm vậy có còn hiệu lực không?

Tuy là sợ nhưng tôi vẫn lấy can đảm, nói:

“Đúng thế. Dù gì thì lúc đầu cũng nói rõ rồi, chỉ cần trả hết tiền, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Tấm séc này là mẹ anh đưa em chăng!” Một lời của Lục Nguyên Đăng liền nói ra chân tướng.

Anh ấy đã nói chắc chắn như thế rồi, nếu tôi còn giấu giếm nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cứ dứt khoát nói toạc ra đi.

“Phải đấy, đây là tiền mẹ anh cho em để em rời xa anh. Em nghĩ dù sao cũng phải dùng đến tiền thế nên nhận luôn rồi.”

Cổ bị anh ấy bóp chặt, Lục Nguyên Đăng cứ như thể nghiến chặt rang nói ra một câu.

“Ninh Khanh, em ti tiện vậy sao, chút tiền này đã có thể mua chuộc em rồi?Trong mắt em tôi chỉ đáng 15 tỉ này thôi sao?”

Ánh mắt khinh thường của anh ấy như vô vàn mũi kim sắc nhọn đâm vào cơ thể tôi.

Cho dù trong lòng có khó chịu hơn nữa thì từ đầu đến cuối tôi luôn giữ vẻ mặt tươi vui.

“Lục tổng là người có tiền, thế giới của chúng tôi chắc anh cũng không rõ lắm. 15 tỉ đối với anh là con số nhỏ, nhưng đối với tôi lại là một khoản tiền khổng lồ đấy. Với lại trong mắt tôi, anh cũng không đáng 15 tỉ đâu. Còn tự do của tôi ngược lại có lẽ lại đáng cái giá này đấy.”

“Tự do? Em muốn tự do, tôi cứ không cho đấy!”

Nói rồi, Lục Nguyên Đăng dùng sức xé nát tấm séc đó ra.
Bình Luận (0)
Comment