Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 186

“Dựa vào cái gì! Em không về.”

Tôi ngang ngược nói.

Nhớ đến việc lúc trước Lục Nguyên Đăng chỉ chăm chăm cứu Quý Vương Nhung, tôi lại đau khổ không thôi.

Người đàn ông đang đứng trước mắt, cho dù đã cùng tôi vui vẻ trên giường thì đã sao chứ. Người phụ nữ qua đường sao có thể so được với người vợ danh chính môn thuận của anh ấy? Tôi thật sự đã không biết tự lượng sức mình khi lúc đó lại nghĩ rằng anh anh sẽ cứu tôi.

Nỗi đau nơi tận tâm can như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến đốt vậy, khó chịu đến nỗi ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

“Anh không phải đến để thương lượng với em. Đây là mệnh lệnh.” Lục Nguyên Đăng có chút mất bình tĩnh nhìn lướt qua tôi, lạnh nhạt nói.

“Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho em? Tại sao em phải nghe lời anh! Nếu đã không còn chuyện gì thì mời anh ra ngoài cho, em đây không muốn phu nhân của anh nhìn thấy anh vào phòng em. Em chỉ có một cái mạng này nhưng vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Tôi chỉ tay về phía cửa phòng ra hiệu tiễn khách với Lục Nguyên Đăng.

Tôi không muốn bị anh ấy chi phối lần nữa, cho dù là tình cảm hay tự do đều không muốn.

Lần thi đấu này đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng. Vừa nãy Đường Nhật đã nói với tôi lần thi đấu này còn có giải thưởng là 1 triệu đô.

Bất luận là vì tiền hay là vì hợp tác cùng YN, tôi đều phải liều một phen. Cho dù là không nỡ người đàn ông trước mắt tôi cũng phải sớm nghĩ cách vạch rõ ranh giới với anh ấy.

Chuyện ngày hôm nay đã cho tôi hiểu rõ Quý Vương Nhung đáng sợ đến thế nào. Cô ta đã phát hiện ra nhưng vẫn tiếp tục giữ Lục Nguyên Đăng bên cạnh, đối với tôi sẽ không có cái kết đẹp.

“Ninh Khanh, em có thể bình tĩnh chút được không, anh vẫn là muốn tốt cho em.” Ngữ điệu có chút nhún nhường của Lục Nguyên Đăng nhưng nói ra tôi vẫn chẳng muốn nghe.

Tốt cho tôi?

Anh ấy từ lúc nào lại nghĩ tốt cho tôi?

Lục Nguyên Đăng sẽ nghĩ cho tôi, điều này đến nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ.

Tôi cười lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng: “Lục Nguyên Đăng, không phải anh sợ em sẽ thắng cuộc thi này mà lấy tiền thưởng rồi rời xa anh chứ, như vậy anh sẽ không thể khống chế anh nữa sao? Một người kiêu ngạo như anh, làm sao có thể cho phép họ đá anh? Nếu có đá thì cũng là anh đá em! Em nói đúng không, Lục Nguyên Đăng?!”

Sắc mặt Lục Nguyên Đăng lạnh buốt, chăm chú nhìn tôi rồi lạnh nhạt nói: “Em nói đúng, sao em có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi? Tôi chính là muốn xem em từng chút từng chút bị hủy hoại trong tay tôi.!”

Khi anh ấy nói ra câu nói này, ánh mắt hung ác gần như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Anh cứ yêu cứ thích Quý Vương Nhung của anh đi không được sao? Việc gì cứ phải đến trêu đùa em! Em cầu xin anh buông tha cho em được không?!” Tôi nói có chút tuyệt vọng.

“Em muốn tôi hết lòng yêu Quý Vương Nhung? Được, tôi sẽ yêu cho em xem!”

Cánh cửa bị đóng sầm lại, Lục Nguyên Đăng vung tay rời đi.

Đau lòng lắm.

Tại sao tôi lại yêu Lục Nguyên Đăng chứ?

Nếu không yêu anh ấy thì cuộc đời tôi liệu có tốt hơn không?

Nhưng bây giờ yêu anh ấy nhiều đến vậy, tôi phải làm thế nào đây?

Tối ngày hôm sau chính là lễ khai mạc.

Tôi, Thẩm Ninh cùng các nhà thiết kế đến từ các nước trên thế giới cùng ngồi dưới sân khấu, nhìn người phụ trách bên phía nhà đầu tư và bên tổ chức cùng bước lên mục.

Khi Lục Nguyên Đăng bước lên tôi mới biết bên nhà đầu tư của cuộc thi lần này là tập đoàn Lục Thị.

Cũng có thể nói 1 triệu đô tiền thưởng kia cũng là của tập đoàn Lục Thị.

Nếu tôi thật sự chiến thắng cuộc thi lần này, vậy đó không phải là Lục Nguyên Đăng tự bỏ tiền để tôi rời đi sao, chả trách anh ấy lại tức giận đến vậy.

Có điều mặc dù tôi đối với năng lực bản thân vẫn có chút tự tin nhưng cuộc thi lần này đều là những người ưu tú trên cả ưu tú, tôi cảm thấy khả năng thắng là rất thấp, gần như là không có. Nhưng tôi trước giờ không chịu thua, không thử một lần sao có thể biết được khả năng bản thân đến đâu!

Lục Nguyên Đăng là bên phía nhà đầu tư nên ắt hẳn sẽ có bài phát biểu trên sân khấu.

Khi nói đến cuối cùng là tiền thưởng, ánh mắt của anh ấy đột nhiên dừng trên người tôi.
Bình Luận (0)
Comment