Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 44

Lúc này tôi mới sửng sốt.

Hiểu rõ chính bản thân mình đã tạo ra chuyện cười gì.

Từ khi tôi bắt đầu bước vào nhà Lục Nguyên Đăng, anh ấy cũng chưa từng đồng ý sẽ giúp tôi.

Là tôi đơn phương nghĩ như vậy, nghĩ rằng anh ấy dẫn dụ tôi bước vào cái bẫy này thì nhất định sẽ giúp đỡ tôi.

Mà lời nói tuyệt tình lúc này của anh ấy đã khiến tôi hiểu ra, bản thân tôi ngay cả một món hàng cũng không bằng. Nói khó nghe một chút thì đây chính là miếng ăn dâng đến tận mồm, làm gì có người đàn ông nào cự tuyệt?

“Lục Nguyên Đăng, anh có ý gì?”

Tôi giãy giụa thoát ra khỏi ngực anh ấy, lại bị anh ấy mạnh mẽ đè lại, căn bản không thể dùng sức.

“Cô nói xem, tôi có ý gì?” Anh ấy nhíu mày nhìn tôi, hỏi lại tôi một câu.

“Anh biết tôi tới nơi này là vì chuyện của em trai tôi, tôi cũng vì giúp nó nên mới phải tìm tới anh, bây giờ anh như vậy là chơi tôi sao?”

Tức giận trong lòng tôi giống như bị đốt cháy lên.

Tôi căm tức nhìn Lục Nguyên Đăng, thật sự muốn tiến lên xé rách khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia.

“Ninh Khanh, cô có biết hành động của em trai cô đã khiến tập đoàn Lục Thị tổn thất hơn ba tỷ không? Tuy chút tiền đó đối với Lục Thị cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Nhưng cô thật sự nghĩ rằng cô đáng tiền đến mức đó sao? Ngủ cùng tôi một giấc mà lại có giá đến ba tỷ?”

Một câu nói nhất thời khiến cho tôi á khẩu không trả lời được.

Tôi đương nhiên biết giá trị của tôi không được ba tỷ, mười người như tôi cũng chẳng đáng giá đến mức thế. Mặc dù lời nói của Lục Nguyên Đăng sắc bén, nhưng nó cũng khiến tôi nhận thức được hành động của mình buồn cười đến mức nào.

Nhưng hiện giờ, tôi đã đi đến bước này, nếu Lục Nguyên Đăng không chịu giúp tôi thì tôi còn có thể làm sao?

“Vậy ý của anh… là sẽ không giúp tôi sao?”

Thân thể tôi cứng ngắc nằm trong lòng anh ấy, tuy thân thể người đàn ông này ấm áp nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.

“Tôi cũng không nói như vậy.” Anh ấy xoay người, đè tôi dưới thân, dục vọng nổi lên, chạm vào khu vực mềm mại nhất của tôi: “Nếu như cô hầu hạ khiến tôi hài lòng thì không chừng tôi sẽ giúp cô. Mà tất cả chuyện này đều được quyết định bằng việc cô có cố gắng hay không…”

Lục Nguyên Đăng vừa nói vừa thuận thế cởi quần tôi ra, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể tôi.

Không có dạo đầu, động tác lại vô cùng thô bạo, sức lực của tôi từ hôm qua vẫn chưa khôi phục lại, thân thể vô cùng khó chịu, giống như sắp bị xé rách.

Động tác Lục Nguyên Đăng không chậm lại chút nào, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, hung hăng tàn phá thân thể tôi.

Tôi không biết, có phải Lục Nguyên Đăng đối với mỗi người phụ nữ đều giống nhau, không thương hoa tiếc ngọc như vậy hay không?

Thân thể khó chịu đến cực độ, trong lòng cũng giống như có tảng đá lớn khó chịu vô cùng.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải giống như gái điếm, cố gắng phối hợp với người đàn ông trước mặt. Trong lòng, còn ôm một tia may mắn. Có lẽ chỉ cần tôi lấy lòng anh ấy, anh ấy có thể giúp tôi tất cả.

Tôi biết tôi ti tiện, nhưng tôi đã bị ép đi đến bước này, tôi thật sự không còn cách nào khác.

Tôi hít sâu một hơi, duỗi tay vòng lên cổ Lục Nguyên Đăng, thân thể cũng ưỡn về phía anh ấy.

Lục Nguyên Đăng giống như một con mãnh thú không biết mệt mỏi, thôn tính tôi từng chút, từng chút một. Dẫn tôi đi qua vài lượt cao trào, đến tận khi cả hai đều kiệt sức.

Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, đã là giữa trưa.

Lục Nguyên Đăng chậm rãi mặc quần áo, thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía tôi, âm thanh lạnh nhạt.

“Sau này cô sẽ ở chỗ này của tôi. Nếu như hầu hạ tôi tốt, chuyện của em trai cô, tôi đương nhiên sẽ không truy cứu nữa.”

Ở chỗ này?

Sao có thể?

Tôi lắc đầu, vội vàng nói: “Tôi không nhất thiết phải ở đây. Tôi cam đoan chỉ cần anh gọi, tôi lập tức sẽ tới.”

Nói ra lời như vậy, tôi cảm giác bản thân mình đã thấp hèn như một hạt cát…

Sao tôi có thể cùng anh ấy ở một chỗ được? Người đàn ông này chỉ ngẫu nhiên gặp mặt đã khiến cho tôi không thở nổi. Nếu thật sự sớm chiều ở chung, tôi cảm thấy tôi sẽ phát điên mất.

Hơn nữa, hiện giờ tôi đang ở cùng với Tống Trọng, làm giúp việc cho anh ấy, mỗi tháng ít ra còn có hơn ba mươi lăm triệu tiền lương. Chờ tôi trả hết tiền nợ cho Lục Nguyên Đăng, tôi có thể không dây dưa với anh ấy nữa.

Nhưng Lục Nguyên Đăng không chịu nể mặt, anh ấy xoay đầu lại, ánh mắt đen như mực đánh giá tôi.

“Cô cảm thấy cô có quyền lợi cùng tôi mặc cả sao?”

Tôi không có.

Tôi chấp nhận số mệnh!

“Chờ tôi về thu dọn đồ đạc.” Tôi lặng lẽ nói.

Đáp án này, dường như Lục Nguyên Đăng rất hài lòng.

Khóe môi anh ấy nở một nụ cười nhu hòa, đi tới đỡ bả vai tôi, dịu dàng nói: “Thế mới ngoan chứ. Cô chỉ có thể nghe lời tôi nói mới khiến tôi mềm lòng. Đồ đạc không cần thu dọn, tôi sẽ mua toàn bộ đồ mới cho cô.”

Nếu đổi thành người phụ nữ khác, có lẽ sẽ thích được nghe đàn ông nói chuyện bằng thái độ bá đạo như vậy.

Nhưng tôi không thích.

Thái độ hiện giờ của Lục Nguyên Đăng chính là bao nuôi tôi. Rõ ràng là quan hệ như vậy, nhưng tôi theo bản năng không muốn thừa nhận, cũng không muốn đối mặt.

“Tôi nhất định phải trở về thu dọn, có nhiều thứ tiền cũng không mua được.” Tôi kiên định nhìn anh ấy, trong lòng hơi hồi hộp, không biết tôi tỏ thái độ như vậy liệu có chọc giận anh ấy không?

Trong bầu không khí khẩn trương khiến người ta hít thở không thông, tôi lén lút nhìn sắc mặt Lục Nguyên Đăng, hình như rất khó coi.

Xong rồi, nhìn bộ dạng này, có lẽ anh ấy sẽ không đồng ý.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới trầm giọng nói: “Ăn cơm xong tôi sẽ đưa cô qua đó.”

Anh ấy nói xong lập tức xuống lầu, tôi đứng dậy đi tắm. Tôi không phải người có bệnh sạch sẽ, nhưng từ tối hôm qua, tôi bắt đầu cảm thấy mình rất bẩn.

Sợ bản thân lại té xỉu trong nhà vệ sinh, tôi tắm không bao lâu đã đi ra.

Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại di động, thấy tôi đi xuống, anh ấy hờ hững liếc tôi một cái.

Tôi nhớ trước khi xuống lầu anh ấy đã nói ăn cơm xong sẽ đi, nhưng nhìn trên bàn, tôi không phát hiện ra đồ ăn.

“Đồ ăn sáng…”

“Cô xuống bếp làm! Thời gian của tôi không có nhiều, nhanh một chút!”

Lục Nguyên Đăng không ngẩng đầu, đưa tay chỉ về phía nhà bếp.

Này, không phải tôi làm tình nhân sao? Không phải tình nhân chỉ phụ trách việc sống phóng túng mỗi ngày thôi à? Sao lại phải nấu cơm nữa?

Nhưng Lục Nguyên Đăng đã không cho tôi cơ hội lên tiếng.

Tôi bĩu môi, bất đắc dĩ đi xuống bếp, tùy ý làm hai bát mì, sau đó bưng ra. Dù sao thời gian của Lục đại thiếu gia cũng không có nhiều, tôi không có tâm tư đi làm mấy món ăn hoa mỹ tinh xảo gì đó…

Cũng may, Lục Nguyên Đăng không bắt bẻ, chỉ im lặng ăn xong đồ ăn, sau đó lái xe đưa tôi đến chỗ ở của Tống Trọng.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, dựa vào tính cách thích đi phượt khắp nơi của Tống Trọng thì tôi chắc chắn là anh ấy không có ở nhà. Thế cũng tốt, để tránh anh ấy thấy tôi và Lục Nguyên Đăng cùng một chỗ lại cảm thấy xấu hổ.

Điều khiến tôi bối rối hơn cả chính là Lục Nguyên Đăng biết tôi và Tống Trọng ở cùng một chỗ. Liệu anh ấy có cảm thấy tôi và Tống Trọng có quan hệ mờ ám khó nói không?

Tôi cảm giác, hình như tôi hơi sợ anh ấy hiểu nhầm.

Mà sự sợ hãi này đến cùng bắt nguồn từ cái gì, tôi càng sợ nghĩ tới hơn.

Sau khi đến dưới lầu, tôi nhanh chóng xuống xe.

Lục Nguyên Đăng đi theo sau lưng tôi, cùng tiến vào khu nhà.
Bình Luận (0)
Comment