Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 7

Đây không phải là người đàn ông tối qua sao? Chỉ là, xe của anh ta dường như khác chiếc hôm qua, kẻ có tiền thật đúng là xa xỉ.

Tầm mắt anh ta quét qua tôi, vẻ mặt không hề có gì thay đổi, cứ như là không biết tôi vậy.

Hoặc có lẽ anh ta thật sự không nhớ rõ dáng vẻ của tôi, hoặc có thể là kẻ mặt người dạ thú trước mặt người khác cũng phải giả vờ giả vịt. Cho dù thế nào, chuyện tối qua vốn chính là ngoài ý muốn, kết quả tốt nhất chính là hai người mỗi người đi một hướng.

Mẹ tôi cũng không ngốc, vừa nhìn là biết người đàn ông này có tiền, vội vã nằm trên mặt đất, kêu ai u ai u.

“Đầu bị đụng một cái đau quá, xương sườn chắc cũng bị thương. Ôi, chân cũng có chút đau… Thế này đến bệnh viện cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, người già tay chân lẩm cẩm như chúng tôi thế này tự mình đi đại chỗ nào đó mua thuốc uống là được rồi.”

Bộ dạng này của mẹ tôi rõ ràng là muốn chứng minh mình bị đụng. Tôi đứng bên cạnh, lúng túng không biết thế nào cho phải. Chỉ có thể kéo mẹ tôi, ý bảo bà mau đi. Nhưng bà quyết tâm muốn ăn vạ người đàn ông này, cho dù tôi kéo bà kiểu gì cũng không chịu di chuyển.

Tôi không nói, cũng không dám nói gì. Thứ nhất là cảm thấy mất mặt, thứ hai là sợ người đàn ông này nhận ra tôi.

“Toàn bộ chi phí đến bệnh viện kiểm tra tôi sẽ phụ trách hết, nếu thật sự làm sao, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nếu không có chuyện gì, tôi sẽ tố cáo bà lừa gạt tống tiền.” Giọng người đàn ông lạnh lùng trầm thấp, vài ba lời liền dọa mẹ tôi.

“Ông ơi, đi mau! Không phải chúng ta còn phải đến đồn cảnh sát sao?” Mẹ tôi lóc cóc bò dậy từ dưới đất, chạy về phía xe.

Tôi gật đầu với người đàn ông, nói tiếng xin lỗi rồi cũng đi theo.

Không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, tôi luôn cảm thấy đằng sau có một ánh mắt nóng rực lửa đang nhìn tôi. Khi từ trong xe nhìn ra, người đàn ông đã lái xe rời đi.

Đến đồn cảnh sát, mẹ giải thích với cảnh sát, nói là Mạc Hân dẫn tôi về nhà, không cẩn thận mạnh tay một tí mới khiến tôi bị thương. Thực ra là vợ chồng son nhất thời giận dỗi, căn bản không phải bạo hành gia đình gì.

Tôi ngồi một bên không nói gì. Trên đường mẹ hành động như vậy, tôi sợ bà một lời không hợp lại muốn lấy tính mạng của mình để đánh cược.

Mà tôi, không thể đánh đổi được.

Vì vậy, Mạc Hân vốn phải bị tạm giam mười ngày lại trực tiếp được thả ra.

Bố mẹ đưa tôi cùng về nhà họ, vừa đến nhà mẹ liền đẩy tôi ngã xuống đất, bắt tôi quỳ dưới đất nhận lỗi với Mạc Hân.

“Dựa vào cái gì bắt con nhận sai với anh ta? Con đã làm sai điều gì?”

Tôi quật cường muốn từ dưới đất đứng dậy, lại bị Phương Uyên một cước đá tới.

“Làm chuyện không biết xấu hổ như vậy còn có mặt mũi nói, nếu cô bằng lòng nhận sai, Mạc Hân cũng sẽ bỏ qua cho cô. Cô đừng không biết đủ!”

Một cước này không trật không trầy, trúng ngay bụng tôi, mồ hôi lạnh đua nhau tuôn ra trên người tôi.

Người đàn bà độc ác chua ngoa này, con trai mình bất lực cũng thôi, còn muốn đá tôi đến không mang thai được ư?

Nếu tôi còn ở lại Mạc gia, sớm muộn cũng sẽ bị hai mẹ con họ hại chết!

“Mẹ, không phải con muốn đi tìm đàn ông! Là bản thân Mạc Hân bất lực, tự mình uống thuốc thì không nói, còn bắt con phải uống cùng, tối hôm qua còn muốn dùng dưa chuột để phá con!”

Sau khi nói ra mọi chuyện, toàn thân tôi đều nhẹ nhõm.

Rốt cuộc có thể không cần nhịn nữa. Rốt cuộc có thể thoát khỏi tất cả những điều này rồi!

“Bốp.” Một cái tát đánh vào mặt tôi.

Cái tát này, là mẹ đánh.

Trên mặt bỏng rát, nhưng lòng còn đau hơn.

“Mày lại là loại đàn bà không tuân thủ như vậy sao? Cho dù nó bất lực mày cũng không nên đi tìm thằng khác, nếu không có Mạc Hân, em trai mày có thể học hành sao, mày có thể sống cuộc sống không lo cơm áo như thế sao? Đừng suốt ngày nghĩ đến mấy thứ tục tĩu, thực sự là mất mặt! Mạc Hân có vấn đề phương diện kia, mẹ biết có thầy thuốc đông y chuyên trị loại bệnh này, nhất định có thể giải quyết. Vẫn mong hai người đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng trách nó. Nhất định không thể ly hôn được.”

Mẹ và cha nhanh chóng rời đi, để lại một mình tôi ở đó. Tôi cảm giác ở đây không khác gì hang hùm ổ rắn cả.

Mạc Hân gương mặt lạnh lùng tăm tối, lôi tôi vào phòng. Toàn thân tôi lạnh cóng, cả người đều phát run.

Đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa.

Phương Uyên đi mở cửa, một người đàn ông mặc âu phục đứng ngoài cửa.

“Chào bà, tôi họ Trần, là một luật sư.”
Bình Luận (0)
Comment