Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 83

“Gián điệp thương mại? Sao có thể chứ?” Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta, không thể tiêu hóa nổi tin động trời này.

Hơn nữa, chuyện quan trọng như thế sao lại có thể giao cho tôi chứ?

“Anh đã quyết định rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa biết được là ai. Sản phẩm mới của công ty chúng ta tháng sau mới đưa ra thị trường mà đã bị công ty cạnh tranh tung ra trước rồi. Thiết kế và chất liệu sản phẩm đều giống y hệt công ty chúng ta, vậy nên chắc chắn là trong công ty có nội gián. Hơn nữa, rất có khả năng chính là ở bộ phận thiết kế, dù sao, bộ phận thiết kế cũng là nơi nắm giữ tài liệu thiết kế quan trọng.”

Tống Trọng nói với vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng thấy khiến tôi cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Chỉ là, tôi sợ không gánh vác được nhiệm vụ to lớn này.

“Em chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, em sợ. Nếu như người khác biết được em đang điều tra, có khi nào sẽ bị giết người diệt khẩu không?”

Nghĩ đến mấy cảnh mà trước đây xem phim hay thấy, tôi bỗng cảm thấy da đầu đột nhiên tê rần.

“Em nghĩ nhiều rồi. Em cố gắng hết sức lưu ý là được, chuyện nguy hiểm để anh làm.” Anh ta vỗ vỗ vai tôi, ra hiệu bảo tôi yên tâm.

Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm không yên.

“Tại sao lại tìm em? Em chẳng hiểu gì cả, cũng không biết rõ ràng về những chuyện của công ty.”

“Bởi vì ở công ty này, người anh tin tưởng, chỉ có một mình em.”

Ánh mắt chân thành của anh ta khiến tôi cảm nhận được rằng anh ta thật sự tin tưởng tôi.

Tôi nghĩ, ngoài Tô Tinh Tinh ra, anh ta là người thứ hai kết bạn với tôi. Từ lúc bắt đầu quen anh ta, anh ta đã giúp tôi không ít.

Tôi là người rất trọng tình cảm, về công về tư mà nói, tôi nên giúp anh ta chuyện này.

“Được, em giúp anh điều tra, nhưng có thể tra ra được hay không thì em không dám bảo đảm.”

Lúc từ phòng của Tống Trọng bước ra, tôi không cẩn thận đụng phải trợ lý mới của anh ta.

Lúc xuống dưới nhà, tôi cứ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được. Những người trong thang máy đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.

Đến phòng làm việc, Vương Mị Long vừa nhìn thấy tôi liền bĩu môi khinh bỉ.

“Trông kìa, có người đã ăn vụng còn không biết chùi mép, như sợ không ai biết vậy.”

Vương Mị Long là trợ lý của Thẩm Ninh, cùng chung sức giúp cô ta trút giận, nhìn tôi không thuận mắt cũng không có gì là lạ, chỉ có điều cô ta làm nhục tôi như thế, thật sự là không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.

“Ăn nói cho cẩn thận một chút đi, ai ăn vụng? Cô không sợ tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng à?” Tôi lạnh lùng nói với cô ta.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đầu tôi.

“Tự bản thân mình làm chuyện khiến người khác không thèm nhìn, còn có mặt mũi đi nói những lời này. Cúc áo sơ mi còn chưa kịp đóng xong kia kìa, rõ ràng cô đang muốn ở đây khoe khoang mối quan hệ của cô với Tống Trọng, còn giả bộ cao sang gì chứ!”

Áo sơ mi?

Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện nút áo thứ hai bị tuột ra liền vội vàng đóng lại.

Đoán có lẽ là bị tuột do lúc đụng phải trợ lý của Tống Trọng, thảo nào vừa nãy lúc đi thang máy, những người đó lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy.

Đúng là mất mặt chết đi được.

Lúc trước tôi mặc chiếc áo sơ mi này cảm thấy vô cùng chật, hơn nữa những ngày qua còn lao động khổ sai cho Lục Nguyên Đăng, càng khiến vòng một cỡ C của tôi lên cấp, chả trách mà bị hở ra.

Tôi chỉnh lại vạt áo sơ mi, đứng trước mặt Vương Mị Long, cố ý ưỡn ngực lên. Vừa ưỡn ra, cúc áo lại bị tuột.

Tôi nhàn nhã đóng lại cúc áo, lại liếc nhìn sân bay của cô ta một cái, đắc ý nói: “Ngực tôi to không được à? Nỗi phiền não của những người ngực khủng như chúng tôi đây, bãi sân bay của cô làm sao mà hiểu được.”

Nói xong, tôi nghênh ngang bước qua trước mặt Vương Mị Long, cô ta ở sau lưng tôi cắn răng cắn lợi kêu một tiếng, nhưng tôi đã đi xa rồi nên không nghe thấy được.

Loại người này không thể đối xử bằng vẻ mặt tốt đẹp được, nếu không chắc cô ta sẽ leo lên đầu tôi mà bắt nạt mất.

Ở trong nhà tôi có thể bị ức hiếp, nhưng ở bên ngoài tuyệt đối không thể.

“Nhập lại hết những bản vẽ này vào trong máy tính đi, không được để xảy ra bất cứ một sai sót nào.”

Vừa đến phòng làm việc, Thẩm Ninh đã ném cho tôi cả một chồng giấy.

Tôi liếc nhìn, có lẽ phải đến mấy trăm trang, đều là bản vẽ thiết kế. Nếu như muốn nhập lại vào máy tính, đầu tiên phải quét hình, sau đó chuyển cách thức sửa ảnh, thật sự có hơi phức tạp.

“Tôi còn phải đi khảo sát thị trường, ngày mai vào đầu giờ làm phải nộp lại, lúc tôi họp sẽ dùng đến.” Thẩm Ninh nói xong liền gọi Vương Mị Long cùng đi ra ngoài.

Vương Mị Long đắc ý liếc nhìn tôi, sắc mặt vô cùng vui vẻ.

Cô ta đương nhiên là vui rồi, những thứ này ít nhất cũng phải cần đến hai ba ngày mới làm xong. Nếu như ngày mai cần dùng đến, tôi nghĩ mình chỉ còn cách tăng ca thâu đêm thôi, hơn nữa chưa chắc đã làm xong.

Biết rõ là Thẩm Ninh đang dạy dỗ tôi, nhưng trước nay trong công việc tôi chưa bao giờ cẩu thả, nghĩ vậy liền lập tức bắt tay vào làm.

Buổi trưa, tôi gặm đại một gói mì cho qua bữa, đến buổi chiều sau khi tan làm tôi vẫn ở lại công ty tăng ca.

Từng trang bản thảo cứ thế được nhập vào, cũng được một nửa rồi, tôi liếc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi.

Lúc này, Lục Nguyên Đăng gọi điện thoại đến.

“Sao em không có ở nhà? Đi đâu rồi?”

Nghe giọng điệu không tốt của anh, đoán là anh lại cho rằng tôi chạy đi tìm Khương Hải. Tôi đã bận tối tăm mặt mũi thế này rồi, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác nữa chứ.

“Đang ở công ty tăng ca, mới làm xong một nửa công việc.” Tôi thở dài một hơi, mệt lả hết cả người.

“Lập tức về nhà nấu cơm.”

Lục Nguyên Đăng nói xong, không hề nể tình gì, cúp máy luôn.

Kiểu người địa chủ bá đạo thế này, làm gì quan tâm đến sự sống chết của bọn dân hèn như chúng tôi chứ.

Tuy là bất mãn với hành động của Lục Nguyên Đăng, nhưng tôi vẫn thu dọn lại đồ đạc gọn gàng rồi về nhà. Phần công việc còn lại, để ăn cơm xong rồi làm vậy. Tôi đã đói hoa cả mắt rồi, nếu như chết mệt trong lúc làm việc, chẳng phải là mất nhiều hơn được ư.

Cuộc họp buổi chiều mới diễn ra, tôi nộp lại cho Thẩm Ninh muộn một chút cũng không sao.

Lúc về đến nhà, Lục Nguyên Đăng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại.

Nhìn thấy tôi về, anh nhếch mép buông một câu: “Nấu cơm đi, anh đói rồi.”

Vì còn bận phải làm việc nên tôi chỉ nấu hai món đơn giản làm bữa tối, cả quá trình chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ.

May mà Lục Nguyên Đăng không nói gì, vô cùng nể mặt tôi mà ăn hết.

Tôi nhanh chóng rửa bát rồi ôm máy tính vào phòng chuẩn bị làm việc.

Lục Nguyên Đăng không biết vào từ lúc nào, ôm chặt eo tôi. Anh cắn nhẹ vành tai tôi, thấp giọng ghé vào tai nói khẽ. “Em có biết có một câu gọi là ăn no rửng mỡ không?”
Bình Luận (0)
Comment