Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 109

Ánh mắt suy tư lơ lửng trong không trung. Vưu Tốc đầy nghi hoặc, còn Tưởng Trì Kỳ lại giả vờ chân thành.

Cô khẽ lùi lại một bước, âm thầm kéo giãn khoảng cách. Sau khi ổn định, cô mới thận trọng lặp lại câu nói vừa rồi của anh:

“Ý anh là… Thắng Thiên Dương nghĩ em nên dọn ra ở chung với anh sao?”

“Không, là sống chung.”

Từ “ở chung” nghe xa cách ghê.

Anh kéo cổ tay cô, ép cô tiếp tục thoa thuốc.

“Thắng Thiên Dương quản luôn cả chuyện này à?” Giọng nói của Vưu Tốc thoáng nét không hiểu.

Ngón tay trắng nõn của cô khẽ chấm một ít kem che khuyết điểm màu xanh nhạt, xoay tròn quanh vết mờ nhạt gần xương quai xanh của anh. Đôi mắt cô cụp xuống, suy tư.

Dù đã một kỳ nghỉ đông trôi qua, nhưng ấn tượng về Thắng Thiên Dương trong lòng cô vẫn không thay đổi. Cậu ta có thể trêu Tưởng Trì Kỳ, nhưng chẳng đến mức gan to dám gọi anh là “Phí Dương Dương” chứ?

“Biết người biết mặt không biết lòng.”

Tưởng Trì Kỳ tiến lại gần, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Mái tóc đen của anh khẽ cọ vào eo thon, giọng nói bỗng trầm xuống:

“Tụi nó hay cười anh lắm.”

“Trước đây em không chủ động hôn anh, thậm chí đôi khi gặp cũng chẳng thèm quan tâm. Những chuyện đó bị chọc ghẹo anh đều nhịn được.”

Nhưng anh là sinh viên, chứ không phải ninja.

Tưởng Trì Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt vốn ngang tàng bỗng chốc mang theo chút đau buồn. Anh tiếp tục nói bừa:

“Chuyện lần này, anh nghĩ tụi nó sẽ cười anh rất lâu.”

“Thắng Thiên Dương đúng là lắm chuyện quá thể!”

Ngón tay đang thoa kem suýt nữa ấn mạnh xuống, Vưu Tốc càng thêm bực bội:

“Tại sao anh lại để mặc họ cười nhạo anh chứ?”

Đừng giả bộ nữa, tính anh đâu có dễ dàng chịu đựng như thế.

“Đánh không lại.”

“Phản kháng thì năm người họ sẽ đánh hội đồng anh.”

“…”

Bạo lực phòng ngủ ư???

Quan hệ xã hội của anh kém đến vậy, em thực sự lo lắng cho tương lai của anh đấy.

Vưu Tốc mím môi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

Dù những lời anh nói chẳng đâu vào đâu, nhưng ít ra phải công nhận rằng, Tưởng Trì Kỳ nhập vai như một Ảnh đế Oscar, diễn xuất cực kì hoàn hảo.

Vẻ mặt cô gái thoáng chau lại, định nghĩ cách giúp anh đối phó, thì bất ngờ liếc thấy màn hình điện thoại anh sáng lên.

Thắng Thiên Dương: [Anh Tưởng, chiều nay bọn em định đi đánh cầu lông ở sân mới mở. Anh rảnh thì ghé nhé? / Mong đợi / Mắt sáng]

“…”

“Cậu ta gửi nhầm thôi.”

Tưởng Trì Kỳ nhanh chóng úp màn hình điện thoại xuống bàn, nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ, vòng tay vẫn siết nhẹ eo cô:

“Bình thường bọn họ hay gọi anh là ngốc.”

… Em thấy anh đang coi em là ngốc thì đúng hơn.

Muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Vưu Tốc đối diện ánh mắt vô tội của anh, khẽ mím môi. Biểu cảm thương hại của cô được diễn rất thiếu thuyết phục:

“Thật tội nghiệp quá đi, anh yêu à. Để em rửa tay sạch rồi sẽ giúp anh nghĩ cách được không?”

Vừa nói cô vừa thoát khỏi vòng tay anh một cách tự nhiên, đi rửa sạch kem trên tay. Trong lúc quay lưng, cô lén nhìn bóng dáng anh đang kiên nhẫn chờ đợi, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.

Chạy trước đã.

Cứ việc tiếp tục diễn vai Ảnh đế đi, đồ cừu điên.

Không biết từ đâu thoảng qua mùi sơn, hòa lẫn mơ hồ trên đường về ký túc xá nữ. Vưu Tốc tranh thủ ghé trạm nhận hàng lấy bưu kiện, nhanh chóng bước vào tòa nhà để tránh mùi khó chịu.

Khi vào đến phòng, cô khẽ hắt hơi một cái không lớn không nhỏ.

Mạn Mạn, đang sắp xếp hộp đồ, lập tức cảnh giác:
“Chiến đấu đến bệnh luôn rồi à? Quả nhiên là anh ta.”

“…”

Theo bản năng, cô cúi xuống nhìn vết hằn trên cổ được che kỹ. Vưu Tốc định nói gì đó, nhưng cuối cùng quyết định im lặng.

Phải giả tạo đến cỡ nào mới khiến người ta nghĩ là “chiến đấu đến phát ốm” chứ…

Bạn cùng phòng xúm lại hỏi chuyện tối qua, nhưng Vưu Tốc khéo léo lảng tránh, giữ vững lập trường rằng mình vẫn là người giữ thế thượng phong trong mối quan hệ này.

Không moi thêm được gì, dần dần câu chuyện cũng lệch hướng. Đám con gái vừa mới qua tuổi dậy thì bỗng dưng im lặng ba giây, rồi bắt đầu bàn tán về sáu chàng trai hôm qua.

Khi ở gần thì không dám nhìn thẳng, lúc về phòng lại tỏ ra tiếc nuối vì không tận dụng cơ hội.

“Đúng ra tao nên nắm tay anh ta một chút… Công nhận cũng đẹp trai.” Tần Lâm nhớ lại ánh mắt u buồn của chàng trai bên cạnh mình lúc cô nàng né tránh, cảm thấy lòng thoáng day dứt.

“Dù sao cũng là vì cuộc sống thôi, họ cũng không dễ dàng gì.” Mạn Mạn cố gắng tìm cớ biện minh cho những suy nghĩ không đứng đắn của mình.

“Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận người mẫu nam, vậy mà tao lại bỏ lỡ!” Chương Tử tiếc nuối đến đau lòng.

Cả nhóm lần lượt tự trách vì không tận dụng cơ hội “có hoa mà không hái”.

Cuối cùng, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung về phía Vưu Tốc, cô gái từ lâu đã được họ thầm nhận định là “trùm sò”.

“?”

Đang sắp xếp hành lý, Vưu Tốc ngẩng đầu nhìn một vòng, cuối cùng ngầm đối diện ánh mắt của Tần Lâm trong hai giây.

Cô khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng:

“Có Tưởng Trì Kỳ rồi, tao tuyệt đối không để mắt đến ai khác! Đừng nói là một người, dù cả đám ngồi bên cạnh, tao cũng không động lòng!”

Một lời tuyên bố đầy chính khí.

Từ sáng đến giờ, Tưởng Trì Kỳ cứ cách nửa tiếng lại nhắn một câu:

“Rửa tay xong chưa, bé con?”

Hỏi đến mức Vưu Tốc nghẹn họng, cuối cùng chỉ đành chọn cách mặc kệ.

Cô luôn nghĩ sống chung là chuyện bình thường, nhưng cảm giác như hiện tại mà đồng ý thì có hơi vội. Tình cảm nên để chậm rãi, hơn nữa… eo cô còn hơi đau.

… Tưởng Trì Kỳ đúng là con chó điên.

Sau khi tháo gỡ được khúc mắc, Tần Lâm không còn phải lén lút né tránh như trước, ung dung đi thẳng vào lớp học. Nghĩ lại, trên đường còn mỉm cười đáp lại lời chào của một nam sinh trong hội sinh viên, khiến cô nàng cảm thấy như vừa bước qua một thế giới khác.

Đặt sách giáo khoa lên bàn, cô nàng chỉnh sửa lại quần áo, ngồi xuống. Nhìn sang bên cạnh thấy Vưu Tốc đang chăm chú lật sách, không biết đang xem gì, bỗng cô nàng ghé sát lại.

“Này, này, bạn hiền, giờ nhìn mày như đã hồi phục hoàn toàn vậy, yêu đương với Tưởng Trì Kỳ cũng ổn định. Vậy hai người nếu cứ thế mà kết hôn thì sao nhỉ…”

Nói đến đây, Tần Lâm khẽ liếc nhìn chiếc nhẫn trơn trên tay trái của bạn, nhỏ giọng bổ sung: “Mày không thấy thiệt thòi à? Sau này nghĩ lại, phát hiện cả đời chỉ yêu một người đàn ông… chẳng hạn?”

Dù sao thì Tưởng Trì Kỳ rất đỉnh.

Nhưng đời người chỉ yêu một người đàn ông… Được rồi, cô nàng thực sự hơi đa tình.

“Yêu đương chú trọng chất lượng, có Tưởng Trì Kỳ là đủ rồi.” Vưu Tốc đáp rất nhanh, ánh mắt không rời khỏi sách, không hề có chút giả vờ.

Ngay giây sau, chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, nhân vật vừa được nhắc đến trong câu chuyện lập tức xuất hiện.

“… Ngoan quá, bé cưng.”

“!”

Giọng điệu quen thuộc, nhưng nghe lại có vẻ mệt mỏi. Đối diện ánh mắt yếu ớt của Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc cứng ngắc nuốt nước bọt.

“Sao anh lại đến đây?”

“Anh đến xem em rửa tay chưa.”

Ánh mắt anh lười biếng nhìn cô, khuỷu tay đặt trên bàn, nghiêng mặt tựa lên cánh tay, góc cạnh rõ nét. Giọng nói nhỏ nhẹ, không có vẻ châm biếm.

… Có gì đó không ổn.

Tần Lâm vừa thấy Tưởng Trì Kỳ đã lập tức ôm sách đi tìm chỗ khác ngồi với nhóm bạn nữ quen thân.

Vưu Tốc liếc nhìn cô bạn với ánh mắt áy náy, rồi quay lại, mỉm cười ngượng ngùng: “Đột nhiên nhớ ra buổi chiều còn có lớp, nên em vội đi trước mà chưa kịp nói với anh. À… tay em rửa rồi.”

“Nhưng điện thoại….”

Rõ ràng anh đã nhắn rất nhiều tin.

“Hết pin rồi.”

Tình huống giống hệt buổi sáng, Vưu Tốc bắt chước động tác úp ngược điện thoại của anh, nhanh chóng lật ngửa màn hình, ánh mắt nhìn anh đầy chân thành.

“……”

Dáng vẻ mệt mỏi của Tưởng Trì Kỳ khiến cô càng thêm nghi ngờ.

Anh nằm nghiêng trên bàn, đầu cúi thấp cọ vào cánh tay, khi nghiêng đầu nhìn cô, mí mắt như sụp xuống.

Ngón tay dài mảnh của anh khẽ vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô.

Anh khẽ rên: “Khó chịu quá…”

“Anh bị sốt rồi à?”

Vưu Tốc cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, xoa tay mình rồi nhẹ nhàng áp lên trán anh.

Vừa chạm vào, lông mi của Tưởng Trì Kỳ không động nữa, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô.

Thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, khác xa thường ngày.

“Chắc không phải sốt, chỉ hơi đau đầu.” Anh ngừng một chút, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng: “Cũng không phải cảm hay bệnh lây nhiễm gì đâu.”

“?” Sao hiểu rõ bệnh tình của mình thế?

“Anh đi phòng y tế chưa?” Vưu Tốc lại đưa tay lên trán mình để cảm nhận sự khác biệt, nghiêm túc nói: “… Hình như anh không sốt.”

Ngược lại trán cô còn nóng hơn.

“Chưa đi, nghỉ một lát chắc sẽ khỏe thôi.” Anh khẽ cụp khóe môi, lại nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô.

Lời của Mạn Mạn buổi trưa thoáng hiện lên, một ý nghĩ mơ hồ chợt nảy sinh. Ngoài cửa lớp, từng nhóm sinh viên lục tục ôm sách bước vào, trò chuyện rôm rả về kỳ nghỉ Tết vừa qua.

Vưu Tốc len lén cúi sát xuống bàn, ghé sát vào anh, giọng nhỏ như không dám để ai nghe thấy: “Tưởng Trì Kỳ, có phải tối qua anh…?”

Thật sự là do “làm” đến mệt lả sao?

“Làm” xong có thể đau đầu sao?

Tâm trạng Vưu Tốc hỗn loạn.

Khuôn mặt ghé gần dần đỏ ửng, hương thơm trên người cô – mùi sữa tắm mát lạnh của anh – qua vài giờ đồng hồ lại hòa quyện thành một mùi ngọt ngào, xông thẳng vào khứu giác, khiến tim anh ngứa ngáy.

Đã nếm qua một lần, lại càng không dứt ra được.

Như thể có lực hút vô hình nào đó đang điều khiển, giờ đây chỉ cần nhìn thấy Vưu Tốc là anh muốn chạm vào cô một cái. Lúc thì đầu ngón tay lướt qua, lúc thì xoa xoa mái tóc, chẳng mấy chốc lại muốn gõ nhẹ lên người cô. Tay ngứa ngáy không chịu yên.

Nhưng lại không dám nói thẳng suy nghĩ thật của mình.

Bản thân Vưu Tốc vốn dĩ đã từng mắng anh bi3n thái.

“Đêm qua gì cơ?”

Anh giả vờ không hiểu, lại rướn người lên gần hơn một chút, mũi gần như chạm vào nhau, khiến Vưu Tốc vội vàng ngả người ra sau, phá tan luồng hơi thở nóng bỏng sắp hòa quyện, ánh mắt cô không ngừng đảo quanh như đang tránh né ánh nhìn của người khác.

… Vẫn đang trong lớp học đấy anh giai!

Cô không biết phải truyền đạt suy nghĩ của mình thế nào cho rõ ràng mà không làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Đang mím môi nghĩ ngợi, Tưởng Trì Kỳ bỗng nắm lấy ngón tay đeo nhẫn trơn của cô, lòng bàn tay bao bọc lấy, khẽ siết lại.

“Em đang nói chuyện đó à?”

Giọng anh hơi kéo dài, lại thấp xuống.

“Ừm…”

Như thể giữa hai người vừa hình thành một bí mật nhỏ, nghe anh như đã hiểu, Vưu Tốc lại tiến lên gần hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: “Có phải không?”

Anh bất ngờ bật cười khẽ, ánh mắt lười nhác thoáng chốc sáng rực, khác hẳn ban nãy: “Biết đâu đấy.”

Khỉ thật, nói thật hay đùa vậy.

… Thật sự làm đến kiệt sức sao?

Đôi mắt cô trợn to, phía sau không ngừng có những ánh nhìn rõ ràng đang chiếu vào gáy anh. Vưu Tốc quay đầu lại, liếc thấy mấy nữ sinh tò mò nhìn Tưởng Trì Kỳ, vẻ mặt dịu dàng, tụm lại xì xào điều gì đó, khuôn mặt thoáng ửng hồng.

Đúng là ngoại hình anh rất thu hút.

Cô không tỏ vẻ gì, lại rướn sát thêm một chút, giọng nói mềm mại mờ ảo hơn ban nãy, không vòng vo nữa: “Vậy nên anh phải tiết chế một chút…”

Nói xong, Vưu Tốc hơi ngượng ngùng, đưa tay lên chạm nhẹ vào sống mũi mình, lại cố gắng lấy dũng khí nói thêm: “Em không có ý gì đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung.”

“Ồ…”

Anh kéo dài giọng, âm sắc khẽ trầm xuống mang theo chút buồn bã. Anh cụp mắt, cố tình tránh né ánh nhìn thận trọng của cô: “Vậy là đang nói anh là đồ vô dụng?”

“Là anh tự nói đấy chứ.”

Miệng cô nhanh hơn cả não.

“……”

“Thôi không nói nữa, anh mệt thì cứ nằm xuống ngủ một lát đi. Môn này thầy không nghiêm đâu.”

Giáo viên đã lên bục giảng. Vưu Tốc lập tức thu lại dáng vẻ nhàn nhã lúc trò chuyện, đồng thời, cũng rút lại ngón tay bị anh nắm suốt nãy giờ.

“Đừng làm phiền em.”

Suốt hai tiết học liên tiếp, Tưởng Trì Kỳ chỉ ngủ khoảng nửa tiếng lúc đầu, sau đó lại cầm cuốn sổ tay mà cô ít dùng đến để vẽ vời gì đó, không rõ đang làm gì.

Dù đã chợp mắt một lát, tinh thần anh trông vẫn không khá hơn, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi, như thể có điều gì đáng tiếc.

Trong lúc nghe giảng, Vưu Tốc thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh. Cứ mỗi lần cô nhìn, anh dường như đều cảm nhận được, ngay lập tức quay lại đối diện với cô. Hai ánh mắt chạm nhau một lúc, cô vội rời mắt, còn anh lại cúi đầu tiếp tục việc của mình.

Tưởng Trì Kỳ hầu như không động đến điện thoại, giáo viên cũng không điểm danh.

Mãi đến khi tan học buổi chiều, Vưu Tốc mới thả lỏng đôi vai cứng đờ, cùng anh một trước một sau rời khỏi lớp.

Tiết cuối, nhóm bạn của Mạn Mạn cũng có lớp. Tần Lâm trao cô ánh mắt như nhắc nhở, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hối hả rời đi với hội bạn độc thân.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Vừa bước ra khỏi hội trường, làn gió mát lạnh buổi chiều lùa qua người, quấn lấy tà áo hai người. Không còn chút giá buốt của mùa đông, ngược lại, cảm giác thoải mái tràn ngập.

Vưu Tốc tranh thủ nắm lấy tay anh, nghiêng đầu ghé lại, giọng đầy quan tâm: “Có cần đến phòng y tế không?”

Dáng vẻ anh có vẻ hơi mệt mỏi.

Bàn tay ấm áp vươn ra, ngay sau đó bị bàn tay to lớn của anh bao bọc. Tưởng Trì Kỳ khẽ siết tay, ánh mắt cụp xuống, lắc đầu: “Giờ đỡ hơn rồi, chỉ là…”

“Gì cơ?”

Vưu Tốc nín thở, chăm chú chờ đợi anh nói nốt.

“Tối đến có khi lại sốt lên ấy chứ?”

Giọng anh nhẹ như thì thầm, chỉ nghe được thoang thoảng.

“Cũng có khả năng đó…”

Vưu Tốc cúi nhìn sách trong tay, ngập ngừng đưa ra đề nghị: “Hay là… tối nay em lại qua chỗ anh?”

Nếu đêm nay anh thực sự ốm nặng, cô cũng có thể chăm sóc được.

“Em muốn qua không?” Anh ngẩng đầu, hỏi ngược lại.

“Em…”

Cũng không phải không được. Vưu Tốc trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.

“Anh cần em.”

Tưởng Trì Kỳ bất ngờ vùi đầu vào hõm vai cô, sống mũi chầm chậm lướt qua làn da cô, hơi thở phả nhẹ lên bề mặt: “Chỉ ôm em thôi, không làm gì khác, được không?”

Anh nói rất thẳng thắn.

Vưu Tốc im lặng một lúc rồi gật đầu. Đi thêm vài bước, cô lại nhận ra cuộc đối thoại ban nãy có gì đó không ổn.

Cô bất chợt dừng bước, đắn đo vài giây, cúi đầu khẽ chỉnh lại lời nói: “… Không phải em ghét anh chạm vào em, chỉ là em chưa quen thôi.”

Chưa quen ngủ chung giường với người khác, chưa quen chuyển ra khỏi ký túc xá, chưa quen đi từ nhà ra trường. Thực ra cô không hề ghét anh chạm vào mình… Không biết anh có hiểu ý cô là cô chưa sẵn sàng rời khỏi vùng an toàn không.

Cô rất nghiêm túc.

Tưởng Trì Kỳ nuốt khan, cổ họng khẽ động.

Anh đúng là đồ c@m thú.

… Và anh sẽ không thay đổi.

Lời tác giả:

Nếu như kết hôn là bước vào lồ|\|g giam,
Thì ở bên em, anh sẽ ném chìa khóa xuống đáy biển.

Bình Luận (0)
Comment