Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 12

Không đến mức đó chứ…

Đầu óc Vưu Tốc tê rần, nghĩ dù mình có hơi “nghiệp” trên mạng nhưng cũng không đến mức bị ông trời trừng phạt như vậy.

Ở góc khu E có đặt một máy bán hàng tự động, Tưởng Trì Kỳ chậm rãi khom lưng lấy một chai nước khoáng, cây xanh xung quanh anh cũng chuyển sang màu xanh đậm vì góc đó không có ánh sáng.

Ánh sáng trắng dịu nhẹ từ máy bán hàng tự động hắt lên sườn mặt anh, đôi mắt rũ xuống như vừa mới tỉnh ngủ, tóc đen còn hơi rối.

Giọng nói khàn khàn như vắt ra từ lồng ngực, từ giọng điệu có thể nhận ra anh không mấy quan tâm mà chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Nhưng cho dù chỉ là tùy tiện hỏi thì theo lẽ thường, cô vẫn nên trả lời.

Vưu Tốc hé môi, theo thói quen nhìn về phía bạn cùng phòng của mình.

Bình thường lúc nói chuyện với mấy người khác giới, chỉ cần thấy mãi mà cô không nói gì, bạn cùng phòng sẽ giải vây giúp cô, nhưng hôm nay… Vưu Tốc lặng lẽ nhìn xung quanh một vòng.

Chương Tử với Chúc Nhụy liếc nhau, điên cuồng truyền đạt lời gì đó bằng ánh mắt.

Còn Cố Phàm vốn hướng nội chẳng dám nhìn thẳng vào anh.

Ngoài Tần Lâm ra thì Mạn Mạn chính là người to gan nhất… Vưu Tốc thấy môi cô nàng khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó, vì thế nhìn cô nàng càng thêm mong đợi.

Giây tiếp theo đã thấy Mạn Mạn tỏ vẻ tiếc hận nhìn điện thoại, thì thầm: “Haizz cậu bạn nối khố đáng thương của tôi ơi, số phận đã định sẵn là mày không cạnh tranh được với anh chàng này rồi…”

“….”

Vưu Tốc giãy giụa một lát, mắt thấy Tưởng Trì Kỳ vặn nắp chai nước rồi chuẩn bị đi, cô vội vàng đến trước mặt anh rồi giải thích: “Tôi không muốn kết bạn với bọn họ đâu.”

Cho nên, cậu đừng nghĩ kết bạn với tôi.

Hơn nữa tôi không phải kiểu người bạ đâu cũng kết bạn mà lại cố tình không kết bạn với cậu.

Tôi chẳng kết bạn với ai hết, cậu đừng hiểu lầm!

Dù sao nếu chiều hôm ấy không có Tưởng Trì Kỳ, chắc cô đã té ngã trong xe hiến máu rồi, Vưu Tốc không muốn quan hệ của cả hai quá căng thẳng.

Vốn dĩ Tưởng Trì Kỳ đang định rời đi, nghe thấy cô giải thích mới dừng chân, có chút hứng thú tiến nửa bước về phía cô.

Anh cúi đầu, nhếch môi một cách lười biếng lại thờ ơ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng xuống: “Ồ.”

“…”

Chỉ thế thôi à?

Có thể cho thêm chút phản ứng nữa được không vậy?

Mặc dù bên ngoài tôi không quá nhiệt tình với cậu, nhưng trong thói quen giao tiếp của tôi, cậu đã là một ngoại lệ rồi đó.

Cho cô tôi chút phản hồi tích cực chính là đang cổ vũ cộng đồng người sợ giao tiếp đấy!

Tưởng Trì Kỳ không hiểu thói quen giao tiếp với người khác phái của cô nên vẫn thấy mọi chuyện bình thường, nhưng bốn cô bạn cùng phòng bên cạnh ai cũng tỏ ra cực kỳ shock.

Em gái tôi ơi, mày nói chuyện được với con trai từ lúc nào thế?

Hơn nữa mày không để ý thấy cậu ta vừa đi nửa bước về phía mày sao? Như bình thường thì mày phải nhanh chóng lùi lại chứ???

Không phải mày sợ con trai, mày sợ con trai xấu thì đúng hơn.

Đúng là vẻ bề ngoài vẫn rất quan trọng.

Chứng kiến cảnh này xong, Cố Phàm lập tức cảm thấy mấy tên mà mình vừa chọn lựa kỹ càng trở nên chướng mắt, vội vàng xóa ngay cái app kết bạn kia đi.

Chương Tử gửi tin nhắn bảo bạn trai mình dừng ngay nhiệm vụ tìm trai tốt lại.

Chúc Nhụy dành cả đêm để từ chối ông anh họ đang thèm muốn được yêu đương của mình.

Mạn Mạn ấn vào khung chat với cậu bạn nối khố, bực bội mắng cậu ta một câu: “Mày không xứng!”

Đối với chuyện này, cả phòng 305 đều có thái độ nhất trí đáng kinh ngạc, háo hức nhìn chằm chằm vào hai người, đợi anh đi rồi mới bắt đầu bàn tán.

Nhưng Tưởng Trì Kỳ vẫn chưa rời đi.

Thời gian im lặng quá lâu, Vưu Tốc không chịu đựng được nữa, cô cẩn thận lùi về sau nửa bước, rũ mắt, tay nắm chặt gấu áo đợi anh mở miệng.

“Cho nên…” Tưởng Trì Kỳ cầm chai nước khoáng, chậm rãi hỏi: “Cậu đang đợi bọn họ gom đủ mười người à?”

“Nếu còn chưa gom đủ thì cho tôi một slot đi.”

Lời nói mang theo ý vị mỉa mai, bốn cô bạn phía sau tuy không biết chuyện Tưởng Trì Kỳ muốn xin wechat của Vưu Tốc, nhưng cũng hiểu hàm ý mà anh muốn nói.

Vưu Tốc không biết nên trả lời thế nào, ngước đôi mắt trong veo như làn nước xuân lên nhìn anh như muốn xin lỗi.

Thôi được rồi, lấy cớ dùng Alipay để nói chuyện với bạn bè đúng là không nể mặt anh chút nào.

Dù sao anh cũng là người từng giúp đỡ cô, kết bạn wechat là chuyện hết sức bình thường, chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt mà thôi.

Mắt thấy Vưu Tốc lại nghẹn họng, Mạn Mạn ngập ngừng giải thích: “Thật ra vừa nãy chúng tôi đều từ chối mấy người kia rồi, không có chuyện mười người đâu.”

Cậu đừng hiểu lầm con bé là gái hư nha! Nó còn nhát gan hơn cả kiến đấy.

Tưởng Trì Kỳ không dao động, bâng quơ nói: “Ít người thì thôi vậy.”

“Tại tôi chỉ thích đông người náo nhiệt thôi.”

Lại bắt đầu giở giọng….

Vưu Tốc choáng váng, bị anh đốp lại một câu đến nỗi cứng họng.

Vậy đợi lần sau tôi tìm đủ chín người rồi thêm cả cậu vào cho tròn.

Tuy trong lòng cô đã thầm “hỏi thăm” anh mấy lần, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ yếu đuối.

Giờ cô mới nhận ra Tưởng Trì Kỳ rất để ý đến chuyện cô từ chối kết bạn wechat với anh.

Chắc là chưa từng bị ai từ chối nên vậy.

Phong cách khoa trương lúc nào cũng muốn mình ở kèo trên, thống trị người khác như anh đương nhiên sẽ không chịu thua, giống như hôm ở nhà ăn, một hai phải so độ lì với Dương Duệ.

Điện thoại trong túi rung lên, Tưởng Trì Kỳ ấn nghe máy, sắc mặt không đổi, đi lướt qua bọn họ rồi hòa vào đám đông.

Anh vừa đi, không khí lập tức trở nên bùng nổ.

Vưu Tốc đã chuẩn bị bịt tai từ trước nhưng những tiếng gầm gừ kia vẫn kịp thời đập vào màng nhĩ của cô.

“Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm.”

“Tiền căn hậu quả thế nào, nhanh khai ra hết đi.”

“Má ơi, sao mày quen được cậu ta vậy?”

….

Nghĩ đang ở bên ngoài nên không thể mất mặt được, Vưu Tốc phải đợi đến khi cả đám đến quán lẩu ở phố mỹ thực, vào phòng riêng kín kẽ rồi mới chậm rãi giải thích từ đầu đến cuối.

Nghe tin cô ngất xỉu vì hiến máu, bốn cô bạn cùng phòng đều đau lòng hít sâu một hơi.

Nhưng sau khi biết cô ngất xỉu trong lòng Tưởng Trì Kỳ, bọn họ đều nhảy cẫng lên, điên cuồng khen cô biết lựa chỗ để ngất.

Vưu Tốc: ???

Mạn Mạn vui vẻ nửa đùa nửa thật: “Thôi mày tự thấy hài lòng đi, còn không biết sức khỏe của bản thân thế nào à? Một ngày ngủ chẳng được bao nhiêu rồi còn đi làm thêm, làm bài tập. Ngất mà cũng có thể ngất vào lòng Tưởng Trì Kỳ thì đó là may mắn của mày đó.”

Vưu Tốc che miệng cô nàng lại: “Mày đừng nói nữa.”

“Tao có chuyện này không biết có nên hỏi không.”

Lông mày Vưu Tốc giật nảy: “Thôi mày đừng hỏi.”

Cố Phàm chẳng nghe lọt tai lời của cô, hứng thú bừng bừng thò người đến: “Lúc mày ngất vào lòng cậu ta á, mày có sờ cơ bụng của cậu ta không vậy?”

“…”

“Tao bị ngất mà! Có bị điên đâu mà sờ soạng lung tung.”

“Mày nhát quá, phải tranh thủ cơ hội chứ.” Chúc Nhụy đổ thêm dầu vào lửa.

“Thật ra nó cũng không nhát lắm đâu, còn dám từ chối Tưởng Trì Kỳ mà….”

“Nếu tao mà là mày ý thì tao sẽ đổi tên trên mạng là ‘Đã từ chối Tưởng Trì Kỳ nhiều lần’ hahahaha.”

Mạn Mạn háo hức nhìn cô.

“Đừng nhìn tao như thế, tao không đổi đâu…”

Điều hòa trên tường nhả khí lạnh vù vù, người duy nhất có bạn trai trong phòng – Chương Tử trịnh trọng gõ bàn: “Tao thấy chúng mày hiểu lầm hết rồi.”

“Mấu chốt không phải là tại sao Tưởng Trì Kỳ lại muốn kết bạn wechat với Tốc Tốc sao?”

“Tưởng Trì Kỳ…” Mạn Mạn cúi đầu, dáng vẻ suy nghĩ trầm ngâm này không khỏi thu hút sự chú ý của người khác: “Mày đừng lụy cậu ta là được.”

“…” Trên trán Vưu Tốc như hiện lên ba vạch đen.

Biết ngay là sẽ thế này mà.

Mấy người này thảo luận sôi nổi không có dấu hiệu dừng lại, Vưu Tốc cũng chán chường chẳng muốn giải thích.

Cô nhớ tới lời y tá dặn hiến máu xong phải ăn uống thanh đạm, vì thế cúi đầu viết thêm cháo kê vào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

May là mấy cô bạn cùng phòng không có thời gian xem diễn đàn trường, bây giờ bọn họ đang điên cuồng tưởng tượng đủ thứ, nếu còn nhìn thấy bức ảnh kia chắc cô xấu hổ chết mất…

Nghĩ vậy, Vưu Tốc lấy cớ nói muốn đi ra ngoài mua nước rồi lặng lẽ chuồn khỏi phòng.

Muốn tranh thủ trước khi bọn họ phát hiện ra thì phải xóa bài viết kia đi đã.

Quán lẩu này được cải tạo từ một tòa nhà ba tầng, trang trí tương đối sạch sẽ, một ban công nhỏ kéo dài từ sảnh lớn thoang thoảng hương gỗ dễ chịu.

Vưu Tốc bước nhanh ra ban công, mở điện thoại rồi nhắn tin cho quản trị viên của diễn đàn trường.

Có lẽ quản trị viên đang check tin nhắn nên trả lời khá nhanh.

Quản trị viên: [Xin hỏi bạn có chuyện gì cần giúp đỡ nhỉ?]

Vưu Tốc: [Tôi muốn xóa bài đăng này.]

Kèm theo đó là bức ảnh chụp màn hình.

Quản trị viên: [Ngoại trừ tình huống đặc thù thì người khác không thể tùy ý xin xóa bài.]

Vưu Tốc bực bội nheo mắt, lông mày cũng tràn ngập vẻ kháng nghị.

Tình huống bây giờ của cô còn chưa đủ đặc thù à?

Mới mấy tiếng không kiểm tra, bình luận ở dưới bài đăng đã chia thành mấy phe, tuy phần lớn là khen nhưng vẫn có người đặt ra những câu hỏi mang tính nghi ngờ.

Có người còn châm ngòi thổi gió, nói rằng lúc đó bản thân cũng ở trên xe, thấy cô cố ý ngã vào lòng Tưởng Trì Kỳ.

Vưu Tốc không còn lời nào để nói, đương nhiên là cô cố ý, lúc đó bên cạnh ngoài anh ra thì chỉ còn cái giá bằng inox treo túi hiến máu, cô thật sự không muốn tự hủy hoại nhan sắc của mình đâu.

Vưu Tốc nói thẳng: [Tôi là người trong cuộc đây, chuyện này tạo thành ảnh hưởng không tốt với tôi, mong bạn xóa bài.]

Quản trị viên: [Mời bạn chứng minh bạn là người trong cuộc.]

Vưu Tốc do dự, tuy rằng cô ở trên mạng coi trời bằng vung, nhưng nếu cô chụp ảnh rồi gửi qua thì sẽ lộ mất.

Nhưng cũng may đăng nhập vào diễn đàn trường là dùng QQ, phần mềm này cô đã dùng trước khi lên cấp ba rồi.

Khi đó cô còn chưa to gan lớn mật như bây giờ, cho dù có người lần theo manh mối này thì cũng chẳng thể tìm ra mấy lần “phát ngôn” đầy táo bạo của cô.

Để đảm bảo an toàn, Vưu Tốc còn rào trước: [Nhưng bạn phải đảm bảo ảnh chụp và thông tin tài khoản của tôi sẽ không bị leak ra nhé?]

Quản trị viên: [Tôi luôn luôn tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người.]

Quản trị viên: [Chủ yếu là sợ có người giả mạo người trong cuộc để xin xóa bài, mong bạn hiểu cho.]

Vưu Tốc bị thuyết phục thành công, thấy Mạn Mạn đi ra tìm mình, cô vội ngồi xổm xuống, tùy tiện chụp một bức chính diện rồi gửi qua.

Vưu Tốc: [Mong bạn xóa nhanh giúp tôi nhé.]

Cô gửi xong tin này là tắt điện thoại rồi lén lút chuồn ra khỏi ban công.

Tiệm bida.

Tưởng Trì Kỳ đã đến tập luyện một hồi, anh tự mình cầm gậy rồi đánh bóng vào lỗ, động tác dứt khoát gọn gàng, cũng ghi được không ít bàn thắng.

Người hẹn anh ra đây – Triệu Tự Dã vẫn còn ngồi ở trên ghế, cầm điện thoại xem gì đó, thi thoảng còn bật cười.

“Bị dở à?”

Lúc Triệu Tự Dã bật cười đến lần thứ ba, Tưởng Trì Kỳ không nhịn được nữa: “Mẹ nó cậu có luyện không? Không thì tôi đi đây.”

“Ê đừng mà, không phải đâu anh Tưởng, cho anh xem cái này có liên quan đến anh, buồn cười vãi luôn.”

Trên màn hình chính là đoạn chat giữa quản trị viên và Vưu Tốc, Triệu Tự Dã mới vừa được làm quản trị viên diễn đàn, vô cùng may mắn gặp phải chuyện này.

“Anh Tưởng này, qua mấy dòng tin nhắn là tôi có thể rõ ràng nhận ra cô gái này….”

“Thật sự không muốn dính líu xíu xiu gì đến anh.”

“….”

Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ sầm xuống, thẳng tay cướp lấy điện thoại.

“Ơ anh Tưởng ơi bình tĩnh, có bực cũng đừng ném điện thoại của tôi.”

Anh click mở tấm ảnh tự chụp kia rồi nhìn chằm chằm ba giây, sau khi xác nhận người đó chính là Vưu Tốc, anh mới bực bội ném cây gậy xuống đất.

“Có thuốc lá không?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tưởng Trì Kỳ: Tổn thương lòng tự trọng

Bình Luận (0)
Comment