Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 27

?

Không chỉ có trên đầu Dương Duệ hiện ra dấu chấm hỏi, mà ngay cả Vưu Tốc, người vừa nói chuyện với anh cũng không hiểu ngay lập tức anh đang nói gì.

Cũng may Dương Duệ hiểu được câu “tạm biệt”, cậu ta nhìn Tưởng Trì Kỳ với vẻ khó hiểu, như thể không biết tại sao anh còn “nha nha nha” làm gì.

Sau một lúc do dự, Dương Duệ vẫn vẫy tay tạm biệt với Vưu Tốc.

Vưu Tốc cũng vội tranh thủ cơ hội vẫy tay chào lại.

Sau đó cô mới chậm chạp ngợ ra mạch não thần kỳ của Tưởng Trì Kỳ.

Có ba chữ “nha” không? Không có thì nói thẳng.

“….”

“Tưởng Trì Kỳ.” Vưu Tốc hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình.

“Sao?”

“… Tôi đi trước đây.”

Có dại mới ở lại đây lâu, tự anh ở đây mà “nha nha nha” đi.

“Tốc Tốc!”

Đúng lúc Tần Lâm xách theo hộp cơm đến, Vưu Tốc lập tức bước nhanh về phía bạn mình: “Đi thôi, nhanh lên, lets go!”

“Ủa đi về luôn hả? Đợi tao chào Tưởng Trì Kỳ đã chứ.”

Tần Lâm khua khua bàn tay đang cầm cốc trà sữa với Tưởng Trì Kỳ: “Bái baiiii!”

Vưu Tốc quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy Tưởng Trì Kỳ nhướng mày rồi cũng vẫy tay lại, cánh tay chậm rãi lắc lư như đang trêu đùa người khác.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô chẳng có chút thiện ý nào.

Vưu Tốc cảm nhận được có một làn sóng lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

“Không hiểu sao tự dưng tao sợ cậu ta quá….”

“Tao cũng không hiểu nè, rõ ràng Tưởng Trì Kỳ dễ gần thân thiện phết mà?” Tần Lâm hút một ngụm trà sữa: “À đúng rồi Tốc Tốc, ban nãy Thắng Thiên Dương có hỏi tao mấy câu về mày.”

“Cậu ta nói là Tưởng Trì Kỳ nhờ hỏi qua wechat.”

“… Hỏi gì vậy?”

“Về vấn đề sức khỏe tâm lý á.”

Sức khỏe tâm lý? Bây giờ cũng có người quan tâm đến chuyện này à?

Sắc mặt Vưu Tốc bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Tần Lâm giống như đang thử thách tình chị em giữa cả hai: “Thế mày nói cái gì?”

“Mày nghĩ tao là loại người nào hả? Tao là kiểu sẽ chấp nhận bị cậu ta điều tra sao?”

“Cậu ta còn nói muốn mua trà sữa cho tao, mà Tần Lâm tao đâu phải người dễ bị hối lộ?”

“Yên tâm đi, miệng tao kín lắm, không tiết lộ nửa lời.”

Vưu Tốc nhíu mày: “… Thế mày đang cầm cái gì vậy?”

“Trà sữa.”

“Biến, cách xa tao ra!!!”

Cả hai vừa đi vừa nhí nhố đến tận cầu thang ký túc xá, Tần Lâm dỗ dành mỏi miệng nhưng Vưu Tốc nhất quyết không chịu tha, còn tuyên bố muốn cắt đứt tình chị em cây khế này hẳn hai tiếng đồng hồ, kiên quyết không thay đổi ý định.

Lúc bước lên bậc thang cuối cùng của tầng ba, Vưu Tốc thầm cảm thấy may mắn vì bình thường mình chỉ “nổi điên” trên mạng, ngoài đời không để lộ quá nhiều. Nếu không thì bí mật của cô sớm muộn gì cũng bị lộ.

Tần Lâm: “Tao thề tao chưa nói gì thật mà Tốc Tốc, tao chỉ bảo bình thường mày chịu áp lực quá lớn thôi.”

“Nhìn tao giống người chịu nhiều áp lực lắm à?”

Vưu Tốc quay lại tức giận nói một câu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của Tần Lâm thì đột nhiên chẳng còn gì để nói.

Ừ thì đúng là có chút áp lực thật.

Nhưng nó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cô, việc lên mạng nổi điên cũng là cách cô xả stress.

Tần Lâm không nói lời nào, Vưu Tốc cũng chẳng đành lòng trách thêm: “… Thôi được rồi, tao tha cho mày đó.”

“Không phải, mày nhìn kìa…”

Tần Lâm nheo mắt nhìn về đằng trước.

Từ cầu thang đến phòng 305 vẫn còn một đoạn nữa, trên hành lang chật hẹp, trước cửa một phòng có chất đóng sáu, bảy túi đồ hàng hiệu nhìn rất bắt mắt.

Bên cạnh những chiếc túi màu sắc sặc sỡ ấy là một cô gái mặc váy dài hở vai dựa vào tường, kính mát đẩy lên trán, môi đánh đỏ chót cùng mái tóc xoăn sóng nhìn cực kỳ kiêu ngạo.

Là Nghiêm Lê.

Bị khóa bên ngoài ký túc xá.

“Phụt….”

Tần Lâm không nhịn được nữa, nhỏ giọng cười.

Cô nàng vốn là người có thù tất báo, lần đó cả tầng ba bị cúp điện, cô nàng đã đẩy Vưu Tốc đến sân thể dục để đưa nước cho Tưởng Trì Kỳ, xem như đã trả thù rồi, nên bây giờ cũng không cười quá to.

Chỉ đủ để Vưu Tốc nghe thấy.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Tần Lâm và Vưu Tốc đứng trước cửa phòng, còn chưa kịp mở cửa thì cô gái phía trước đã ngẩng cao đầu, tháo kính mát xuống cầm trong tay, sau đó chậm rãi quan sát Vưu Tốc từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại ba, bốn lần.

Cô ta như đang đánh giá một món hàng, soi xét từng ưu khuyết điểm về ngoại hình của Vưu Tốc.

“Cô và Tưởng Trì Kỳ có quan hệ gì?”

Giọng nói của cô ta mang theo chút thách thức, thái độ như bề trên nói chuyện với kẻ dưới.

Cô ta là người để ý đến anh trước, sau này cũng công khai theo đuổi rầm rộ, ai cũng biết Tưởng Trì Kỳ là người mà cô ta đã nhắm đến.

Vưu Tốc vừa bước một chân vào cửa phòng thì dừng lại, quay người đối diện với cô ta, thái độ cực kỳ bình tĩnh thản nhiên.

Vốn dĩ cô có thể phớt lờ những ánh mắt bất thiện đó, nhưng một khi sự yên bình đã bị phá vỡ, cô bắt buộc phải đáp lại.

“Chúng tôi là…”

Câu trả lời cố ý kéo dài khiến người nghe phải hồi hộp chờ đợi.

Vưu Tốc rõ ràng cảm nhận được môi của Nghiêm Lê khẽ mím lại khi cô vừa mở lời.

Nhưng chẳng qua chỉ làm màu vậy thôi.

“Bạn bè.” Vưu Tốc nhếch môi đáp.

Tưởng Trì Kỳ là một trong hai người bạn nam mà cô có thể nói chuyện một cách bình thường, bất kể ai nói gì, cô cũng sẽ nắm chắc mối quan hệ này!

Cô ta cần tình cảm, còn cô thì cần sự tỉnh táo về mặt tinh thần.

Người ta có thể thiếu tình cảm nhưng không thể thiếu tỉnh táo.

Rõ ràng Nghiêm Lê không hài lòng với câu trả lời “bạn bè” kia, sắc mặt cô ta dần trở nên lạnh lùng, từng chữ từng câu nói ra như cảnh báo: “Tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra.”

“Tôi sẽ cố gắng vậy.” Vưu Tốc hờ hững: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Không còn thì cô vào phòng à nha!

Nghiêm Lê khẽ nhếch mép cười lạnh, không nói gì thêm, ánh mắt dõi theo Vưu Tốc khi cô bước vào phòng như muốn xuyên thấu cả cánh cửa ký túc xá.

Tần Lâm vẫn luôn im lặng nãy giờ lại đột nhiên lắc đầu, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Nghiêm Lê, nhìn cô ta từ trên xuống dưới như đang đánh giá.

Cô nàng nhìn lên nhìn xuống mấy lần rồi phán: “Cô tém tém lại chút thì ok hơn đó.”

Bông tai lớn, dây chuyền, môi đỏ, váy hở vai, kính mát, tóc xoăn.

Chỉ cần ba món kết hợp lại đã đủ đẹp rồi, nhưng nhồi nhét tất cả lại chỉ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

“Rầm” một tiếng.

Không đợi Nghiêm Lê kịp đáp lại, Tần Lâm nhanh chóng bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Ba người nói chuyện không lớn, mùi thuốc súng cũng chỉ quẩn quanh giữa cả ba, cho nên mấy người trong phòng chỉ nghĩ hai cô gặp được người quen ngoài hành lang.

Mạn Mạn nhảy tới nhận lấy bữa tối trong tay Tần Lâm, còn cảm ơn cực kỳ long trọng.

Tần Lâm còn chưa nguôi giận, vừa định càm ràm mấy câu thì điện thoại reo lên.

Vưu Tốc: Chuyện vừa nãy mày đừng nói cho ai đấy.

Vưu Tốc: Chuyện nhỏ thôi mà, kệ đi /yêu yêu/.

Đúng là không phải chuyện gì to tát. Nghiêm Lê còn chẳng nói lại được câu nào, chỉ là dáng vẻ tự cao tự đại đó khiến người ta khó chịu vô cùng.

Sau khi gửi tin nhắn cho Tần Lâm xong, Vưu Tốc lại vô thức mở wechat của Tưởng Trì Kỳ. Hình ảnh Nghiêm Lê kiêu ngạo liên tục hiện lên trong đầu cô. Vưu Tốc ngẩng đầu, uể oải gõ một dòng chữ.

Vưu Tốc: Ra đây chịu đòn đi.

Không thể tránh được, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Cách Nghiêm Lê nhìn cô quá trơ trẽn, Vưu Tốc mím môi, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, tất cả chỉ là hàng mua trên taobao với giá chưa tới 100 tệ. Cô không quá quan tâm đến hãng quần áo nhưng rõ ràng chiếc váy lụa trên người Nghiêm Lê có chất liệu tốt hơn của cô nhiều, bóng bẩy như ngọc đẹp chìm trong làn nước vậy.

Tưởng Trì Kỳ: ?

Ánh mắt Vưu Tốc dừng lại ở dấu hỏi vừa được gửi đến.

Bốc đồng gửi tin nhắn xong giờ mới thấy hối hận, cô không thể kể anh nghe chuyện này được, nói nhiều dễ lộ thân phận.

Vì thế, cô rũ mắt đóng wechat, tiện tay mở taobao lên xem.

Tưởng Trì Kỳ: Tâm trạng không tốt à?

Vưu Tốc trở mình nằm nghiêng lên gối, vuốt tin nhắn vừa xuất hiện lên trên.

Lúc nhận ra mình có suy nghĩ không đúng thì cô đã lướt taobao hơn 20 phút rồi.

Trong đầu như có sợi dây mỏng kết nối thành công, Vưu Tốc bật dậy vỗ đét vào trán mình.

Nghiêm Lê là Nghiêm Lê, cô là cô, sao cô phải so sánh mình với cô ta chứ? Nghiêm Lê thích Tưởng Trì Kỳ, còn cô chỉ muốn làm bạn với anh, chẳng lẽ làm bạn cũng phải so bì nhan sắc sao?

Ngay cả bạn gái cũng không nhất thiết phải đọ sắc đẹp.

Cùng lúc đó cô cũng nhận ra hình tượng “liếm cẩu”* của mình đang sụp đổ rồi. Cô dám để Tưởng Trì Kỳ phải chủ động hỏi han, còn cố tình bơ tin nhắn của anh suốt 20 phút???

(*”Liếm cẩu” (舔狗, “tiǎn gǒu” trong tiếng Trung) là một thuật ngữ mạng phổ biến, dùng để chỉ những người sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí là những việc vô lý hoặc hạ thấp bản thân, để chiều lòng người mình yêu hoặc người mình thích, dù biết rằng đối phương không đáp lại tình cảm của mình. Hình ảnh “liếm cẩu” ám chỉ sự mù quáng trong tình yêu, khi một người cứ kiên trì theo đuổi và hi sinh mà không nhận được sự tôn trọng hay quan tâm từ đối phương.)

Vưu Tốc lượm nhặt lại hình tượng tan vỡ của mình rồi ráp nối một cách miễn cưỡng, sau đó mở lại wechat.

Vưu Tốc: Không sao đâu hahaha.

Đúng là có bệnh mà… không sao mà còn gọi người ta ra nhận đòn?

Vưu Tốc nhanh chóng thu hồi tin nhắn, gõ lại dòng khác.

Vưu Tốc: Chỉ là muốn nhờ cậu giúp tôi chốt đơn trên Pinduoduo* thôi /tặng hoa/.

(*Pinduoduo (拼多多, “Pīn duōduō”) là một nền tảng thương mại điện tử của Trung Quốc, nổi tiếng với mô hình mua sắm theo nhóm. Được thành lập vào năm 2015 bởi Colin Huang, Pinduoduo đã nhanh chóng phát triển thành một trong những công ty thương mại điện tử lớn nhất ở Trung Quốc.)

Tưởng Trì Kỳ: Gửi link đây.

… Cậu tính chốt đơn thật hả???

Vưu Tốc ngạc nhiên trước sự thấu hiểu của Tưởng Trì Kỳ, nhưng cô cũng lười tạo link trên Pinduoduo.

Suy nghĩ một chút, cô nhắn lại:

Vưu Tốc: Không cần đâu, mười tám người mẫu nam của tôi đã giúp tôi chốt hết rồi.

Vưu Tốc: Cậu đợi đợt sau nhé.

Tưởng Trì Kỳ:……

Gửi dấu ba chấm làm gì, liếm cẩu tụi tôi bình thường cũng mãnh liệt lắm đó, có vấn đề gì không?

Anh có thấy hụt hẫng không hả? Không phải mọi người trên đời này đều xoay quanh anh đâu! Làm bạn với anh thôi mà cũng bị dằn mặt nữa…

Thôi, không được nghĩ đến chuyện này.

Vưu Tốc: Sao lại gửi dấu ba chấm?

Vưu Tốc: Có phải cậu thấy thời tiết nóng quá, muốn dùng sự lạnh lùng để hạ nhiệt cho tôi không?

Vưu Tốc: Chu đáo quá, bảo bối ơi, tôi lại yêu cậu hơn rồi /hôn hôn/.

Tưởng Trì Kỳ: Trong số 18 người mẫu nam thì tôi xếp thứ mấy?

Vưu Tốc: Thứ 19.

Tưởng Trì Kỳ: Cảm ơn cậu nhiều!

Không hiểu sao, trong đầu Vưu Tốc bỗng dưng tự động tưởng tượng ra ngữ điệu của Tưởng Trì Kỳ khi nói câu này.

Cô đột nhiên bật cười thành tiếng khiến Tần Lâm cảm thấy không ổn, liền đứng phắt dậy khỏi ghế, đầu nghiêng nghiêng, lo lắng nhìn cô rồi thì thầm hỏi: “Tốc Tốc, có phải mày tức đến phát điên rồi không?”

Vưu Tốc vẫn chưa ngừng cười hẳn, cô gục đầu lên gối lắc đầu nguầy nguậy.

Trước đây, số lần Vưu Tốc gặp Nghiêm Lê cũng không nhiều, chỉ nghe nói cô ta để giữ dáng nên lâu nay chỉ đặt đồ ăn nhẹ từ một tiệm bên ngoài trường, lên lớp cũng thường xuyên nhờ người điểm danh, còn hằng ngày thì thường xuyên đi du lịch khắp các tỉnh thành để check-in.

Vưu Tốc cứ tưởng rằng lần gặp lại Nghiêm Lê tiếp theo ít nhất cũng phải nửa tháng sau, hoặc còn lâu hơn nữa, vì tần suất gặp gỡ trước đây của họ là như vậy.

Nhưng cô không ngờ rằng, ngay sáng thứ Hai đầu tuần, trước tiết học đầu tiên lúc tám giờ, cô lại gặp cô ta.

Chỉ có điều lần này Nghiêm Lê không đứng một mình, mà đứng bên cạnh là một người Vưu Tốc rất quen thuộc.

Quần đen áo trắng, dáng người thẳng tắp phong trần, tóc đen lòa xòa trên vầng trán tạo nên một vẻ lạnh lùng.

Tưởng Trì Kỳ.

Aaaaaa… cô muốn lật đổ thế giới này.

“Tốc Tốc, mày nhìn gì thế?”

Phòng học của khoa Tài chính và khoa Báo chí không ở cùng khu nhưng đều phải đi qua cùng một sảnh.

Tưởng Trì Kỳ và Nghiêm Lê đứng ở góc sảnh, nơi có đặt chậu cây xanh, vừa vào cửa đã có thể dễ dàng nhìn thấy. Nghiêm Lê ôm trong tay hai cuốn sách, mái tóc uốn sóng được buộc cao, còn Tưởng Trì Kỳ thì đang cúi đầu lướt điện thoại, dáng vẻ như đang nghe cô ta nói chuyện.

“Tưởng Trì Kỳ… con nhỏ cúp điện.” Tần Lâm mở to mắt ngạc nhiên, “Ôi trời, hai người đó đang nói chuyện với nhau à?”

Trong lòng Vưu Tốc cảm thấy có chút nặng nề. Hôm qua cô vừa bị cảnh cáo phải tránh xa Tưởng Trì Kỳ, thì hôm nay đã thấy Tưởng Trì Kỳ đứng cạnh nói chuyện với người đã cảnh cáo cô.

Khó chịu, cảm giác chua chát lan tỏa khắp người.

Vưu Tốc liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn một chút thời gian trước khi đến tám giờ.

Cô nhìn quanh, đám đông đang hối hả bước qua đều rất đa dạng, chẳng ai chú ý đến cô cả.

Mặc kệ, cô sẽ nhắn tin riêng mắng Tưởng Trì Kỳ.

Ánh nắng buổi sớm dịu dàng chiếu lên người Tưởng Trì Kỳ, anh đang cúi đầu tìm số phòng học cho tiết đầu tiên thì đột nhiên hai tin nhắn với giọng điệu mạnh mẽ bật lên trên WeChat.

“Đừng nói chuyện với nhỏ xấu xa!”

“Đừng nói chuyện với nhỏ xấu xa!”

Bình Luận (0)
Comment