Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 31

Cuộc gọi video được nhận như mong đợi, hiện ra hình ảnh từ phía đối diện.

Hai bên đều là trần nhà trắng toát.

Trần nhà phía Vưu Tốc còn có đèn trang trí màu vàng ấm đặc trưng của căng tin.

Cô đã đến đúng hẹn.

Đang đợi Thắng Thiên Dương.

Tưởng Tri Kỳ nhếch môi cười lạnh, không ngờ cô thật sự dám nhận cuộc gọi.

“Tôi muốn xem mặt cậu.”

Giọng nói của người đàn ông bình thản.

Khi câu này được thốt ra, tâm trạng hoảng sợ và kích động của Vưu Tốc lập tức tăng lên một mức độ mới. Tay cô hơi run, cố gắng giữ bình tĩnh, kéo điện thoại ra xa hơn, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Xem mặt cô?

Giờ cô dám nhận cả video lúc đàn ông tắm, liệu cô còn mặt mũi nào để xem nữa không?

Cô đã không còn mặt mũi nào nữa rồi!

Vưu Tốc không nói gì, trái tim đập mạnh đến nỗi như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực, Tưởng Tri Kỳ lại bắt đầu giở trò.

Anh khẽ cười, ngón tay trỏ nhấc chiếc áo phông vừa thay ra, để nó xuất hiện trong khung hình, giọng điệu không vội vã.

“Đây là chiếc áo tôi vừa cởi ra.”

Chiếc áo phông trắng trong màn hình nhẹ nhàng rơi về phía camera.

Sau tiếng sột soạt của vải, nó lại biến mất không thấy đâu. Trong vài giây, hình ảnh mờ mờ có thể thấy được lọn tóc đen trên trán của người đàn ông.

Giọng nói của anh rất nhẹ, có phần nhàn nhã và dễ chịu.

“Cậu đặt camera trước mặt đi.”

“Tôi sẽ đặt camera trước người tôi.”

Hướng dẫn từng bước.

“Để trước người.”

Từng câu, từng chữ đều có âm điệu kéo dài, rõ ràng anh biết mình đang nói gì.

Hơi thở của Vưu Tốc gần như ngừng lại, con ngươi co lại đột ngột, bị sốc đến mức không thể suy nghĩ nổi.

Có phải là ý nghĩa mà cô hiểu không vậy?

Tưởng Trì Kỳ, bình thường cậu cũng hay lên mạng “làm từ thiện” như vậy hả???

Vưu Tốc vô thức nuốt nước bọt, dùng tay che camera, di chuyển đến một vị trí xa hơn một chút, nhận thức của cô mới dần trở lại.

Trong suốt hai phút, video chỉ có sự tĩnh lặng.

Tưởng Tri Kỳ rất kiên nhẫn, không thúc giục cô một câu nào.

Cho đến khi thêm nửa phút nữa trôi qua, Vưu Tốc mới quyết định xong, cô siết chặt cổ họng, cố tình làm giọng mình thật khàn.

“Biết đâu cậu không cởi đồ thì sao? Cho tôi xem demo hai giây đi.”

Dù sao trong thực tế sẽ có một thời gian dài không thể đối mặt với Tưởng Tri Kỳ, nên hôm nay cô nhất định phải lừa được người đàn ông này.

Đã đến mức này rồi!

“Kích thích tôi không có tác dụng đâu.”

“Muốn xem thì phải chơi tới cùng.”

“Chỉ xem mặt thôi, có gì phải sợ?” Từ lồng ngực Tưởng Tri Kỳ phát ra một giọng trầm, có ý nghĩa sâu xa, “Hay là chúng ta đã từng gặp nhau rồi?”

“Làm sao có thể!”

Vưu Tốc bị chính tay mình làm cho cổ đỏ lên, giọng nói khàn khàn đáng sợ.

Cô dừng lại một chút, từ từ xoa xoa vùng da đó.

“Tôi ít khi gặp cậu lắm.”

“Vậy thì sợ cái gì?”

“Tôi…” Vưu Tốc ngắt lời, nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là đến mười hai giờ.

Cô nhìn lên và quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến gần cửa căng tin.

Thắng Thiên Dương đã đến.

Cậu ta nhìn quanh một lượt, khi gần nhìn đến vị trí của Vưu Tốc, cô ngay lập tức che camera và co mình lại dưới gầm bàn.

Hai tiếng “ting”, điện thoại bắt đầu rung.

Tần Lâm: Em gái à, Thắng Thiên Dương đến rồi đấy, cậu ta hỏi mày đang ở đâu.

Tần Lâm: Trả lời nhanh cho tao!

Hai tin nhắn hiện lên ở phía trên video, Tưởng Tri Kỳ cũng không tức giận, tiếp tục chờ cô đưa ra lựa chọn.

Lưng Vưu Tốc tê dại, ngập ngừng nói: “Hay là chúng ta hẹn lần sau đi, bây giờ tôi có việc….”

“Ngay bây giờ.”

Tiếng nước chảy rì rào từ video truyền ra khiến Vưu Tốc cảm thấy ngứa ngáy bên tai, suýt chút nữa không giữ được điện thoại.

Cậu dám lấy cái này để thử cán bộ hả? Có cán bộ nào mà chịu được chứ??? TT

“Xin cậu đó anh trai ơi.”

Dù giọng cô khàn như của một người đàn ông nhưng Vưu Tốc vẫn cố gắng làm nũng, “Một tiếng nữa được không? Cậu tắm thêm một chút đi.”

“Gọi ông nội cũng vô ích.”

Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ pha trộn với tiếng nước, có phần mơ hồ khàn khàn, nghe vừa mờ ảo vừa gợi cảm.

Vưu Tốc thấy Thắng Thiên Dương vừa đi vừa gọi điện, đôi mắt như đang tuần tra của cậu ta cũng dần đến gần chỗ cô.

Cô lo lắng hỏi lại.

“Thật sự phải chọn sao?”

“Đúng.” Tưởng Trì Kỳ càng lúc càng ép sát.

“Cậu chọn ai?”

Khi giọng anh vừa dứt thì từ trong điện thoại vang lên một tiếng gọi rõ to.

“Ôi, tìm cậu nãy giờ, đang buộc dây giày hả….”

“Bíp bíp bíp…”

[Thời gian cuộc gọi 5:16]

Cuộc gọi kết thúc.

Cô đã chọn Thắng Thiên Dương.

Vòi hoa sen vẫn tiếp tục xối nước xuống sàn, Tưởng Trì Kỳ không bị ướt chút nào. Anh vẫn dán mắt vào màn hình, nhìn dòng chữ nhảy lên rồi bất chợt nhếch mép cười.

Cậu chờ đấy cho tôi!

Vưu Tốc vừa gửi tin nhắn [Có việc gấp, lần sau nhất định] thì Thắng Thiên Dương đã đến bên cô.

Cô lại nhanh chóng giả vờ như đang buộc dây giày, giữ chặt điện thoại với vẻ mặt rất khoa trương.

“Dây giày này sao lại khó buộc thế nhỉ!”

Thắng Thiên Dương ngồi xuống cạnh cô, không nhận ra điều gì bất thường, vui vẻ duỗi chân ra, “Không sao đâu, cậu từ từ buộc, tôi chọn món ăn trước nhé, bữa này tôi mời, cậu đừng giành trả tiền với rôi.”

Vưu Tốc giả vờ thêm một lúc mới dám đứng dậy.

Cô kéo ghế ra, bề ngoài thì tiếp tục nhìn quanh để chọn cửa hàng ăn uống, nhưng trong lòng thì rối bời như một cuộn len bị lửa đốt.

Lý do cô hẹn Thắng Thiên Dương chính là vì liên quan đến Tưởng Trì Kỳ.

Cô bị ảnh hưởng bởi một giấc mơ đáng sợ, khi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với Tưởng Trì Kỳ ngoài đời thực, cô cảm thấy rất không thoải mái.

Trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.

Thông thường chỉ cần tưởng tượng cuộc trò chuyện với người đàn ông trong đầu, cô hoàn toàn có thể làm được.

Vưu Tốc cảm thấy tình trạng của mình đã trở nên tồi tệ hơn, sau khi tiếp xúc với Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương, các triệu chứng đã có chút thuyên giảm.

Vì vậy cô đã cố tình mời Thắng Thiên Dương đến để giúp cô “chữa bệnh”.

Bệnh tình là do Tưởng Trì Kỳ gây ra, cô không thể tìm anh để điều trị, như vậy có thể sẽ làm tình trạng trở nên tồi tệ hơn.

Thế nên trưa nay cô đã quyết định hẹn Thắng Thiên Dương đi ăn cùng.

Bởi vì không biết khi nào cô sẽ tình cờ gặp phải Tưởng Trì Kỳ.

“Tôi gọi bát mì bò, còn cậu ăn gì?” Thắng Thiên Dương cầm thẻ cơm đứng dậy.

Vưu Tốc ngay lập tức chuyển từ vẻ mặt khổ sở sang nụ cười nhạt: “Giống cậu là được.”

“Ok, thế cậu ngồi đây đi, tôi đi gọi món rồi bưng về cho cậu luôn.”

Vưu Tốc gật đầu nói cảm ơn.

Có vẻ như… không có gì bất thường.

Hoặc có thể khi cô tiếp xúc với Tưởng Trì Kỳ, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì?

Mì bò nóng hổi, không thể ăn ngay được.

Hai người thực sự không quá quen thuộc, nhưng với tính cách của Thắng Thiên Dương – người có thể trò chuyện với cả chó ở ven đường, nhanh chóng phá vỡ không khí ngượng ngùng này.

“Thật sao? Ngày nào cậu cũng gọi video cho ông nội Tần Lâm á?” Vưu Tốc không thể tin nổi.

“Đương nhiên, tôi với ông thân lắm đấy, ông còn rủ tôi cuối tuần sau đi câu cá. Chỉ có con nhỏ Tần Lâm mới nói bụng dạ tôi khó lường, tôi thấy con nhỏ đó ghen tị vì thấy ông cháu tôi thân nhau thôi.”

Thắng Thiên Dương thổi thổi chiếc đũa đang gắp mì bò.

Vưu Tốc bị câu nói của cậu ta chọc cười, môi cô mới nhếch lên nửa chừng thì tình cờ thấy một gương mặt quen thuộc, thân hình cao lớn bước vào nhà ăn.

Mắt Thắng Thiên Dương sáng lên, vẫy vẫy tay về phía người đàn ông.

“Ấy anh Tưởng, qua đây ăn cùng đi….”

Nụ cười của Vưu Tốc lập tức đông cứng lại trên mặt.

Bình Luận (0)
Comment