Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 63

Bị anh hôn đến mức mắt dần dần ngấn nước, khoé mắt Vưu Tốc hơi nóng lên, mãi đến khi nghe thấy giọng cười khàn khàn của anh, cô mới tìm lại được sự tỉnh táo.

“Ơ, không phải là bị anh hôn đến khóc luôn rồi đấy chứ?”

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô không rời, bàn tay vốn bị cô gạt ra lúc nãy giờ đang chống hờ hững trên ghế sô pha, các ngón tay rõ ràng. Anh định dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đôi môi đỏ lên vì bị hôn của cô, nhưng vừa nhìn thấy cô quay mặt đi thì dừng lại.

Toàn bộ khuôn mặt Vưu Tốc đỏ bừng lên, tựa như bị rượu làm cho say, trông không tự nhiên mà lại quyến rũ đến lạ.

Hơi thở Vưu Tốc dần trở nên nặng nhọc, cô cố nén lại, nhưng trong không gian tối mờ, mọi âm thanh đều rõ ràng hơn bình thường.

“Cậu dám hôn tôi…”

Giọng cô khàn khàn.

“Ừ, hôn rồi.”

Anh nhìn cô một lúc, nhếch môi đáp chậm rãi.

“Tại sao cậu hôn tôi, có phải…”

Có phải vì cậu cũng thích tôi không?

Vưu Tốc không nói tiếp được, miệng đột nhiên khô khốc. Có gì đó không ổn. Nếu Tưởng Trì Kỳ thực sự thích cô, thì sao trước đây lại lạnh lùng như thế? Hay là… chỉ vì chút khao khát bản năng mà anh mới…

Đừng có đùa với cô như thế.

“Em nghĩ sao?”

Anh hỏi lại, mắt nhìn khuôn mặt lúng túng của cô, giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng lạ thường, âm thanh khàn khàn.

“Hôn rồi thì là sao nữa, bị em tóm được rồi còn gì.”

Nhịp thở rối loạn, Vưu Tốc vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem lời anh nói là thật hay đùa, lại nghe anh khẽ nói, giọng ấm và khàn.

“Hẹn hò với anh nhé?”

!!

Không gian im ắng xung quanh, lời thoại trong bộ phim đang chiếu dở cũng chẳng lọt vào tai.

Trong ánh sáng mờ nhạt, Vưu Tốc như có thể nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm của Tưởng Trì Kỳ đang chăm chú ngắm cô, ánh mắt mờ ảo mà ấm áp, chi tiết quét qua từng nét trên mặt cô.

Sợi dây mềm mại treo lơ lửng trong tim cô bị anh kéo đứt phựt, khiến núi non và biển cả chực chờ phía sau đổ ập xuống, sóng lớn trào dâng, đánh tan trái tim cô thành từng mảnh mềm nhũn.

Ngón tay đặt trên ghế theo phản xạ khẽ cấu vào lớp da mềm, phát ra âm thanh sột soạt.

“…Ừ.”

Cuối cùng cô chỉ thốt ra được một chữ, rồi lại lúng túng, không dám nhìn anh.

“Chỉ vậy thôi?”

Tưởng Trì Kỳ có vẻ chưa hài lòng, liền nắm lấy ngón tay cô vừa hất ra lúc nãy, ngón tay anh cọ nhẹ vào làm cô nhột nhạt.

“Được rồi.”

Cô hạ giọng, cuối cùng cũng bật cười.

“Còn cười, bị anh hôn mà còn cười với anh cơ đấy.”

Dù có cảm giác hơi mất mặt khi cười vào lúc này, nhưng Vưu Tốc không thể kìm được. Cô cong mắt, đôi mắt long lanh, nhìn anh xác nhận lần nữa, “Vậy là chúng mình đang yêu nhau rồi đúng không?”

“Chứ gì nữa?” Giọng anh cười khẽ theo cô, “Vui không?”

Tất nhiên là vui rồi.

Nhưng vì sĩ diện, Vưu Tốc không nói ra, chỉ ngượng ngùng rút tay khỏi tay anh, lẩm bẩm, “Thật ra lúc nãy cũng hơi hú hồn đấy.”

“Hửm?”

Anh lười nhác ngước mắt chờ cô nói tiếp.

“Anh biết đấy, bệnh của em, lúc nghiêm trọng chạm vào con trai sẽ buồn nôn,” Vưu Tốc nhìn anh, giọng nghiêm túc, “Lúc nãy em cứ nghĩ nếu anh vừa hôn em thì bệnh lại tái phát, em nôn ra ngay chắc sẽ làm anh tổn thương.”

“May là không có gì xảy ra.”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“…”

“Thế thử lại lần nữa nhé?”

Anh chẳng buông tha.

Lời đề nghị vừa buột ra miệng lập tức bị cô từ chối ngay.

Ngay chính bản thân Vưu Tốc cũng ngạc nhiên về nụ hôn đó, theo lý mà nói dù cô có phá cách đến đâu cũng không nên tiến bộ nhanh như thế, nghĩ mãi cuối cùng chỉ có thể quy cho hoàn cảnh bất ngờ.

Cô chỉ định thử khơi gợi chút xíu, ai ngờ Tưởng Trì Kỳ lại hành động trực tiếp đến thế, đến mức não bộ còn chưa kịp kết nối mà đã bị tấn công không kịp phản ứng.

Hai tiếng xem phim tẻ nhạt trôi qua, cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên diễn viên chính, ấn tượng sâu đậm chỉ là mấy chiêu trò vụng về của mình khi cố gắng tán tỉnh anh.

Từng khoảnh khắc như chiếu chậm trong đầu cô. Lúc đổi ghế, lúc nắm tay, lúc rút ngắn khoảng cách, những tình tiết nhỏ nhặt trong không gian hẹp ấy cứ phát lại không ngừng trong đầu cô.

Ánh sáng mờ nhạt dễ khiến người ta mất đi lý trí, nhưng sự táo bạo của cô tan biến ngay khi bước qua cánh cửa đó.

Trong lòng cô thoáng nghĩ, hình như mối quan hệ này lại rơi vào tay Tưởng Trì Kỳ chủ động dẫn dắt.

Phần thắng của cô, những tình cảm đuổi bắt đó cũng bị sự mạnh mẽ của anh dập tắt.

Có lẽ vì chính cô cũng không biết yêu đương thực ra là như thế nào.

Chỉ còn biết để anh dẫn lối.

Anh bảo nắm tay thì cô đưa tay ra, để mặc anh đan vào. Nhiệt độ truyền qua hai cơ thể, cuối cùng chẳng còn phân biệt được là của ai nóng hơn.

Khi quay lại trường, Vưu Tốc có cảm giác như vừa trải qua cả một đời.

Cây bách vẫn như cũ, đốm sáng mờ dưới ánh đèn đường vẫn vậy, nhưng lại thấy có gì đó khác biệt.

Vừa đến căng tin, cô gặp ngay một thầy giáo ở lại trường. Thấy từ xa, cô vội buông tay anh ra như có gì không ổn.

“Em chào thầy.”

Thầy giáo mỉm cười gật đầu rồi ôm sách đi xa.

Đến khi hơi thở của Vưu Tốc bình ổn lại, Tưởng Trì Kỳ mới đứng bên cạnh cô, dáng người cao ráo, giọng châm chọc lười biếng.

“Bạn học Vưu, đại học đâu cấm yêu sớm.”

“…”

“Em biết mà.” Vưu Tốc chạm vào ánh mắt nửa cười nửa không của anh, rồi ngượng ngùng sờ tai mình, “Em chưa quen thôi… em sẽ cố điều chỉnh lại.”

“Nhớ đó.”

Tưởng Trì Kỳ đáp nhẹ, khẽ cúi người xuống, mái tóc đen che nửa gương mặt, anh nhìn cô, giọng nói phảng phất sự trẻ trung.

“Vậy khi tới ký túc xá cũng nhớ điều chỉnh tốt vào.”

Lời nói có chút mơ hồ, Vưu Tốc chớp mắt không hiểu.

Mãi đến khi đi đến cửa ký túc xá cô mới hiểu anh muốn nói gì.

Cặp đôi nhỏ đứng trước cửa, từng đôi từng đôi ôm nhau, hôn nhau say đắm, chẳng biết xấu hổ đứng ở hai bên cửa.

Bình thường cô chẳng mấy để ý, nhưng nghĩ tới lời của Tưởng Trì Kỳ, những “hành động truyền thống” này lại bỗng chốc trở nên nóng mắt.

Cô cắn môi, đầu ngón chân cọ nhẹ trên mặt đất, ngập ngừng trong tiếng lá bách khẽ lay động.

“Vậy em lên trước ha?”

“Khoan đã.”

Giọng nói trầm thấp chặn đứng bước chân muốn thoái lui của cô.

Vưu Tốc đứng yên, tim đập rộn lên, tay anh khẽ chạm vào vành tai đỏ rực của cô, đầu ngón tay có chút thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh cảm nhận được cô hơi co lại, cũng dừng lại một chút rồi mới thả tay ra, đứng thẳng lưng, bỏ tay vào túi, mỉm cười.

“Không cho hôn thì ôm một cái chắc được chứ?”

Gió đêm thổi làm áo anh phồng lên. Dưới ánh đèn mờ, anh đứng dựa vào thân cây, bóng dáng cao lớn toát lên vẻ bất cần, đôi vai rộng và eo thon hiện rõ. Anh khẽ giơ tay, mỉm cười một cách tự nhiên.

“Tự đến đây nào.”

Giọng anh nghe như chuyện đó vốn dĩ là điều hiển nhiên.

Vưu Tốc có chút ngẩn ngơ. Đáng lẽ tình huống này sẽ khiến cô lúng túng, vậy mà vào khoảnh khắc ấy, cô lại thực sự muốn bước tới ôm lấy anh. Đã yêu nhau rồi mà.

Do dự một lát, cô hồi hộp ôm chầm lấy anh. Vòng tay không dám siết chặt, đến khi hơi thở nóng hổi của anh phả lên cổ, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, Vưu Tốc theo bản năng muốn rụt cổ lại, thì nghe giọng nói khẽ khàng bên tai:

“Ngủ sớm nhé, bạn gái của anh.”

Tim Vưu Tốc đập không ngừng từ lúc bị hôn đến giờ. Phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Lên cầu thang, cô vẫn còn nghĩ nên kể lại chuyện tối nay với bọn Tần Lâm như thế nào. Đúng là không phụ lòng các bạn, cô đã chính thức yêu đương với Tưởng Trì Kỳ… dù kế hoạch có đôi chút trục trặc, và người dẫn dắt không phải cô.

Cửa phòng ký túc xá đối diện mở toang, tiếng ồn ào vang vọng. Chắc là có ai tổ chức sinh nhật. Vừa bước vào phòng, cô chỉ nói một câu, lập tức khiến không khí trong phòng sôi nổi hơn cả bên đối diện. Tần Lâm – fan cuồng cặp đôi này – từ trên giường nhảy xuống, nhìn chằm chằm vào môi cô đầy ẩn ý.

“Trời ơi chị em, hôn hít kiểu gì mà mỏ sưng hết cả lên thế này?”

“…Cái gì cơ?”

Cô còn chưa hiểu thì cả đám bạn đã xúm lại chúc mừng, hỏi han tỉ mỉ, đan xen cả những đoạn dàn dựng và thêm thắt, trêu chọc đến tận nửa giờ mới tha cho cô.

Sau khi rửa mặt xong, kéo rèm lại, cô chợt nhớ tới câu bông đùa của Tần Lâm vừa nãy. Cô lén mở đèn, dùng camera trước để nhìn môi mình. Thấy không rõ, cô đổi sang camera sau, chụp một bức, phóng to lên. Đúng là phía dưới môi hơi sưng, sắc màu đỏ hơn chỗ khác, có lẽ do lúc đầu bị đau một chút… Vừa thoáng nhớ lại, cô đã vội ngăn lại, vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo, rồi đi đánh răng rửa mặt.

Kem đánh răng mùi bạc hà làm miệng cô đầy bọt. Rửa mặt xong, cô mới thấy tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ.

[Kiếm cái hình đôi không?]

Ngoài tin nhắn đó, còn có tin trong nhóm ký túc xá. Tần Lâm tag cô vào xem ảnh chụp từ dòng trạng thái mới nhất của Tưởng Trì Kỳ. Ảnh đại diện của anh vẫn là hình đen, nhưng bên cạnh hiện lên hai chữ ngắn gọn:

– Yêu rồi.

Như là một dấu xác nhận cho mối quan hệ mới, đặt tên cho điều vốn thuộc về nhau.

Tim vừa dịu xuống lại bỗng phấn khởi. Cô ép lại nhịp tim đang rộn ràng, kéo xuống đọc tiếp. Bình luận đầu tiên là của Tưởng Trì Kỳ.

[Ai đó cũng nên đăng một cái chứ?]

Bóng gió khéo léo.

Ngay sau đó là những người bạn quen biết đều vào bình luận tag cô vào, mỗi người một câu “ai đó”, kéo dài thành một hàng mờ ám. Cũng có vài người phá bĩnh trò đùa, hỏi thẳng “Chuyện gì thế?” hoặc “Cậu thua trò cá cược hay gì à?”

Ảnh chụp màn hình quét từ đầu đến cuối một lượt, cô lại thấy tin nhắn Tưởng Trì Kỳ gửi:

[Thấy trên mạng xã hội chưa?]

Cô chưa trả lời ngay mà vào đăng một dòng trạng thái giống hệt của anh, xong xuôi mới quay lại bảo rằng đã thấy rồi.

Thông báo lượt thích tới tấp, một mình Tần Lâm đã bình luận tận năm lần. Cả hai dòng trạng thái cách nhau chưa đầy mười phút, Vưu Tốc nhìn một lúc rồi úp mặt xuống gối, nằm im để ổn định lại cảm xúc lâng lâng, ngọt ngào.

Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ giục cô kiếm ảnh đôi.

Không chần chừ, cô tìm ngay một vài bộ hình dễ thương, chọn lấy một cái gửi qua. Chưa kịp để Tưởng Trì Kỳ chọn, cô bỗng nhận ra… hình như có tấm ảnh gì đó không đúng lọt vào đám hình vừa rồi.

!!

Vưu Tốc vội vàng thu hồi tin nhắn, mặt đỏ bừng. Cô không dám hỏi xem anh có thấy không. Mãi đến khi anh chọn một cặp ảnh đôi và không đề cập đến tấm hình bị gửi nhầm đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi uống nước.

Vừa ngậm ngụm nước, điện thoại lại rung. Lần này là tin nhắn thoại, mấy cái liên tiếp. Cô nhấn mở.

“Môi sưng thật kìa.”

Giọng anh lười nhác, chẳng chút áy náy, nghe như đang chọc ghẹo.

“Nếu thấy oan ức quá…”

“Lần sau gặp thì cho em cắn lại anh.”

Bình Luận (0)
Comment