Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 68

Trên vỉ nướng, than củi vẫn còn đỏ rực, lâu lâu lại phát ra những tiếng lách tách mang theo tia lửa. Gió hồ mát lành thổi qua, làm da hai người thoáng ẩm ướt.

Vưu Tốc đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng những ngón tay mảnh mai cầm cây kẹp bị người đàn ông giữ chặt.

“Vẫn không trả lời à?” Anh vẫn cười.

Sự ngại ngùng bị Vưu Tốc nén lại lâu nay dần dần bị anh dồn ép đến mức sắp muốn bùng nổ.

… Anh hỏi vậy người ta trả lời sao được chứ!!

Cô hít một hơi thật sâu, tay đang bị nắm khẽ run lên, nhíu mày, làm bộ đau đớn.

“Anh nắm đau em rồi…”

“Vậy à?”

Tưởng Trì Kỳ nhìn thấu cô, khẽ nhướn mày, thả lỏng tay một chút, “Lực thế này mà cũng không chịu nổi à?”

Ngữ điệu chậm rãi như ngầm ám chỉ điều gì khác, mồ hôi Vưu Tốc rịn ra trên trán, liếc mắt xuống dưới là thấy eo anh lộ ra.

Eo anh rắn chắc, săn gọn, không chút mỡ thừa.

Ánh mắt cô chạm vào như chạm phải ngọn lửa, lập tức bật ngược lại.

Cô không biết phải làm sao, đành xoay cổ tay nhẹ nhàng, cắn môi, yếu ớt uy hiếp.

“…Không thả ra là em sẽ ném cánh gà vào người anh đấy!”

Tưởng Trì Kỳ bật cười, cuối cùng cũng lười biếng thả tay cô ra, nhưng lời nói vẫn không ngừng.

“Sao ngại vậy?”

“Nhớ lần trước ai đó lên mạng bảo rằng nằm mơ còn muốn biến thành một giọt mồ hôi trên bụng anh, còn làm bộ yêu cầu anh chụp ảnh cơ bụng, nói muốn xem mình nằm ở vị trí nào…”

Càng nói cô càng kéo ghế ra xa.

Nói hết câu, Tưởng Trì Kỳ quay đầu nhìn thì thấy Vưu Tốc đã ôm lấy ghế kéo ra cách mình cả mét, may mà cái kẹp đủ dài, cô mới nửa người ngồi xuống để lật cánh gà.

Không nghe, không nghe.

Vưu Tốc cố gắng tự thôi miên, không để bản thân bị lời trêu ghẹo của anh ảnh hưởng, nhưng ngón tay siết chặt lại đã bắt đầu nhuộm màu hồng nhạt.

Trước đó để lấy ảnh cơ bụng, cô vậy mà viện ra cả lý do đó…

Tưởng Trì Kỳ nhìn xa xa, thấy đôi tai đỏ đến rướm máu của cô, cuối cùng nở nụ cười mỉm, ngừng nói.

Cánh gà nướng xèo xèo tỏa mùi thơm, Thắng Thiên Dương ngửi mùi mà chạy tới.

Trời dần tối, cậu ta đợi mãi mới có cánh gà, liền thấy đống lửa trại phía xa bị người ta đổ một chai rượu không nhãn lên, sau đó một que diêm bùng cháy được thả vào.

Ngọn lửa cao tới nửa thân người vụt bốc lên.

Lửa đỏ rực nhảy múa trước mặt hồ, như vũ nữ khoác áo màu cam.

Những du khách xung quanh tò mò đứng lại ngắm nhìn, Thắng Thiên Dương dang hai tay, đối diện đống lửa, lưng hướng về hồ, bỗng hét lên đầy vui sướng:

“Tôi yêu thế giới! Thế giới yêu tôi!!”

Giọng cậu ta kéo dài, vang lên không chút e dè, mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Như vẫn chưa xả hết năng lượng, cậu ta lại chạy vài vòng dọc theo bờ hồ, đến khi hơi thở mang theo sương mờ thì mới dang áo chạy lại đống lửa, vẫy tay gọi ba người còn lại.

“Mau đến đây!”

“Chúng ta cùng quay vòng quanh lửa nào!”

Tưởng Trì Kỳ đứng dậy, chưa đợi Vưu Tốc nói gì đã đẩy đầu cô, dẫn cô bước qua.

“Anh che cho em rồi, không phải sợ.”

Anh biết Vưu Tốc đang lo điều gì.

Sự náo nhiệt do Thắng Thiên Dương tạo ra lan khắp bờ hồ, vài người cắm trại gần đó cũng mỉm cười chạy tới.

Có người vừa chạy vừa kêu gọi:

“Mọi người cùng lại đây nào, không ngại thì tụ lại cùng nhảy!”

“Hôm nay ai ai cũng có duyên gặp nhau! Chúc tất cả mọi người ngày càng tốt đẹp!”

Người càng lúc càng đông, Vưu Tốc bất giác nép mình vào bên cánh tay Tưởng Trì Kỳ, ngón tay lén cầm lấy vạt áo anh.

Cô vừa định nói mình không thoải mái, chuẩn bị lui lại, liền thấy gương mặt anh bị ánh lửa nhuộm cam rực.

Ngọn lửa hòa với cồn, phát ra ánh xanh dịu nhẹ, phản chiếu trong đôi mắt anh, khiến đôi mắt ấy sáng ngời.

Nước hồ và bầu trời đêm hòa làm một, lắng đọng thành màu đen đậm, nhưng ánh lửa nhảy múa, dù tiếng người huyên náo, đông đúc, dường như cũng không đáng sợ.

Anh cúi đầu, cắn chiếc găng tay đen, giọng nói dịu dàng hiếm hoi, chìa tay về phía cô,

“Lại đây.”

Ngón tay thon dài như cũng được truyền hơi ấm từ ngọn lửa, Vưu Tốc ngẩn ngơ một lúc rồi đưa tay ra, nắm lấy.

Da thịt tiếp xúc, ấm áp truyền vào lòng bàn tay.

Phía bên trái cũng chen đến một người.

Tần Lâm vừa cười vừa nhìn Thắng Thiên Dương làm trò như chủ hôn ở giữa, điều khiển mọi người nắm tay nhau, cũng lén lút nắm lấy tay Vưu Tốc.

Phía trước là ngọn lửa bùng cháy, những tia lửa bay lên làm mắt người ta cay xè, da hơi nóng.

Vưu Tốc khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe những tiếng nói chuyện rôm rả của đàn ông phụ nữ đủ lứa tuổi xung quanh, bốn phương tám hướng tụ lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tưởng Trì Kỳ ghé sát tai cô, giọng trầm khẽ vang lên, nghiêm túc mở lời.

“Thử tận hưởng chút đi.”

Tiếng trống bắt đầu vang lên.

Nhịp trống dồn dập như muốn bùng nổ, Vưu Tốc cảm giác như có gì đó đang từ từ tan ra, cơ thể dần thả lỏng — đã lâu rồi cô không thoải mái như thế này.

Cô chạy quanh đống lửa theo nhịp trống, vòng quanh từng vòng không ngừng nghỉ, làn khói xanh bám đầy người, xen lẫn tiếng cười của ai đó.

Sau cùng, mồ hôi lấm tấm trên người, khóe môi vẫn cong lên.

Trong lúc vui vẻ, Tưởng Trì Kỳ nhẹ nhàng nâng cằm cô, in một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó.

“Anh thích sự vui vẻ của em.”

Tóc mai bị mồ hôi làm ướt.

Đồng tử Vưu Tốc co lại, cảm giác như vừa mơ một giấc mơ hoang đường. Cô nhân lúc cơn gió đêm thổi qua, trước khi anh rời đi bỗng tiến đến đặt thêm một nụ hôn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Khi khoảng cách sắp kéo ra xa, ánh mắt Tưởng Trì Kỳ chợt tối lại, đưa tay kéo người định bỏ chạy về.

“Dùng lực thêm chút nữa đi.”

Những giọt nước nhỏ từ cổ trôi xuống, nhiệt độ nước vừa phải rửa sạch hết mồ hôi mỏng đọng lại sau khi vui chơi ở bờ hồ.

Lúc chiều, Tưởng Trì Kỳ đi siêu thị tiện tay mua thêm hai bộ đồ ngủ, chất vải cotton mềm mại vô cùng dễ chịu.

Một bộ cho cô, một bộ lịch sự tặng Tần Lâm.

Tần Lâm nhận được đồ ngủ càng không ngớt lời khen Tưởng Trì Kỳ, còn lớn tiếng đòi hy sinh bản thân để chen chung phòng với Thắng Thiên Dương, nhường phòng lại cho cô và Tưởng Trì Kỳ.

Vưu Tốc ôm chặt eo cô bạn, xin cô nàng đừng như vậy, Tần Lâm mới tiếc nuối thu lại ý tưởng táo bạo kia.

Mùi khói và đồ nướng vương lại, cùng với mùi gỗ cháy đã hoàn toàn bị dòng nước rửa trôi, biến mất vào cống thoát nước.

Tần Lâm từ dưới lầu mang về một chén chè, vừa quẹt thẻ bước vào nhà đã thấy Vưu Tốc quấn khăn lau tóc đi ra từ phòng tắm.

“Tốc Tốc, tao có mang bánh chay hoa quế cho mày đấy.”

Hơi nước ấm còn vương trên người, Vưu Tốc thắt dây áo ngủ, nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi chậm rãi đi ra bàn.

Vừa ngồi xuống thì đã thấy khuôn mặt Tần Lâm đột ngột phóng to ngay trước mắt.

“Tốc Tốc à, mày có biết gì không? Tao chưa bao giờ nghĩ mày lại là kiểu dám hôn người ta công khai đâu đấy!” Cô nàng nghiêm túc như đang bàn luận bài báo khoa học.

Vưu Tốc suýt nghẹn vì chén chè, cầm lấy thìa hơi ngượng ngùng: “Chỉ là đúng lúc đó thôi, bọn tao mới chạm nhẹ mà.”

Lúc ấy, Tưởng Trì Kỳ còn đòi cô hôn thêm, nhưng đến cuối cùng Vưu Tốc cũng không chiều theo ý anh. Lúc đó màn đánh trống đã gần kết thúc, chỉ còn vài nhóm du khách tự bật nhạc tình cũ. Không khí khó mà đẩy lên, cô thật sự không dám thân mật hơn giữa bao nhiêu người.

“Đừng ngại, tao không phải người thích phản đối các cặp đôi hôn nhau trước mặt người khác đâu. Cái bầu không khí lúc đó rất đặc biệt, tự do nữa. Nếu bên cạnh tao mà là anh nào đẹp trai, chắc tao cũng sẽ bứt phá giới hạn mà lên hôn người ta mất.”

Tần Lâm cúi đầu tỉa móng tay, giọng như chợt nghĩ ngợi xa xăm: “Cơ mà nói thật, Tưởng Trì Kỳ xuất hiện cũng khiến mày thay đổi nhiều ghê. Tao nhớ năm nhất mày còn chẳng dám tiếp xúc với con trai, mà sau khi gặp cậu ấy thì…”

Cô nàng bắt đầu đếm trên tay: “Dám nói chuyện này, dám hẹn hò ăn tối, đi dạo riêng, đi ăn cùng đám bạn trai, rồi cả tối nay… Có vẻ như ngay cả khi có mấy anh trai lạ mặt xung quanh thì mày cũng chẳng có phản ứng gì. Mày thấy mình ‘khỏe lại’ rồi chứ?”

Vưu Tốc ngẩn ra, nghĩ một chút thì thấy cũng đúng.

Cô còn đang định nghĩ thêm thì nghe tiếng gõ cửa ngoài phòng khách.

Cốc, cốc.

Tần Lâm đi ra mở cửa, chưa kịp lên tiếng đã bị Thắng Thiên Dương kéo ra ngoài.

“Này Tần Lâm, lại đây nhanh! Tôi tìm được hai người bạn mới, đang chơi mạt chược, còn thiếu một chân!”

Tần Lâm định quay lại hỏi Vưu Tốc có đi không thì phát hiện một bóng dáng cao lớn, vai rộng eo thon, đang tựa vào tường hành lang, tay nghịch bật lửa như đang chờ đợi điều gì.

Cô nàng không cần Thắng Thiên Dương kéo nữa, lập tức thản nhiên theo sau cậu ta.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Vưu Tốc đội chiếc khăn lông trắng mềm trên đầu, nhanh chân ra mở cửa.

Cô vừa tắm xong, người mặc bộ đồ ngủ, tựa nhẹ vào khung cửa, nhoẻn miệng cười: “Quên mang—”

“Hả?”

Người ngoài cửa không phải là Tần Lâm quên đồ.

Tưởng Trì Kỳ lười biếng tựa vai vào cửa, tay phải khẽ chạm trán cô, tay còn lại tiện thể khép cửa.

“Cạch”, cửa tự động khóa.

Vưu Tốc ngẩn người trước loạt động tác tự nhiên của anh, rồi nhanh chóng chạy về giường, cuộn bộ đồ vừa thay vào trong chăn.

Cô nín thở, mở điện thoại xem giờ.

10:05 tối, giờ này nam nữ ở chung có vẻ không hợp lý cho lắm.

“Có chuyện gì sao…”

“Để tóc ướt vậy hả?”

Tưởng Trì Kỳ chẳng trả lời câu hỏi, dáng vẻ buông thả trong bộ đồ ngủ rộng rãi. Rõ ràng anh cũng vừa tắm xong, vài lọn tóc đen còn rủ xuống trước trán, thêm chút lạnh lùng.

Vưu Tốc vừa hé môi thì thấy trước mắt tối sầm rồi lại sáng lên.

Tưởng Trì Kỳ đứng đó, lấy khăn lau tóc cho cô.

Cô khẽ ngả người ra sau, tựa đầu một cách thoải mái. Cảm thấy anh không có ý gì khác, cô an tâm thả lỏng, giọng dịu dàng: “Chỉ là chưa kịp lau thôi mà.”

Chiếc khăn trắng phủ một nửa đầu, Vưu Tốc cúi đầu tiếp tục ăn chén chè. Tiếng cười từ chương trình hài trên TV vẫn vang vọng, nhưng cô nghe không rõ.

Khăn dần dịch lên.

Giữa lúc nhấm nháp chén chè, Vưu Tốc chợt nhận ra chiếc áo ngủ trắng Tưởng Trì Kỳ mua cho cô… rộng quá.

Mỗi lần anh giơ tay lau tóc cho cô, một phần eo rắn rỏi thoáng lộ ra.

Thấp thoáng đong đưa theo chuyển động tay anh.

Mùi sữa tắm còn vương quyện vào mùi gỗ và hương hoa cam, đôi lúc lại thoảng qua.

Chuỗi vòng bồ đề trên bàn lặng lẽ nằm đó, Vưu Tốc nhẩm hai lần để bình tâm nhưng không ăn thua, cuối cùng đành kéo nhẹ vạt áo anh.

Giọng nhỏ nhẹ, có phần cầu khẩn: “Hay là… anh ra sau lau đi?”

“Tại sao?”

Tưởng Trì Kỳ làm như chẳng nghe rõ, giọng lười nhác, có chút nghẹt mũi, không biết có phải do gió hồ khiến anh cảm lạnh không.

Tại sao nhỉ…

Không lẽ nói: “Anh như đang quyến rũ em đấy”?

Em muốn từ chối và niệm cho anh một câu thanh tâm chú.

Da đầu căng lại, cô dưới chiếc khăn trắng khẽ ngước mắt lên, vội bịa đại: “Vì… em thích lau từ phía sau cơ.”

Không khí lặng một giây.

Anh cúi mi, mắt hơi híp lại.

Tưởng Trì Kỳ chợt khẽ bật cười, giọng trầm pha chút mờ ám, ghé sát tai cô, ngả ngớn nói.

“Nhưng mà anh thích chính diện cơ.”

Bình Luận (0)
Comment