Bạch anh thụ có lẽ cũng không quá thần kỳ theo như lời Trương Lâm bọn họ, có công hiệu nghịch thiên khởi tử hồi sinh, nhưng Cổ Mộc khẳng định cây giống ẩn chứa linh lực này tuyệt đối có hiệu quả không thể tưởng tượng, có lẽ so với hắc mộc ở tiểu sơn cốc cũng kém không xa.
Bởi vì khi hắn chạm vào lá cây, trong nháy mắt liền dâng lên một cổ cảm giác thân thiết, phảng phất như mình cùng cái cây này có cảm ứng vi diệu khó có thể miêu tả.
Cổ Mộc rất kỳ quái, lại trước sau nghĩ không ra.
Hắn cùng tiểu Vương thật cẩn thận đem bạch anh thụ đào ra, tự mình mang theo bạch anh thụ, loại bảo vật này giao cho người khác giữ hắn không yên tâm. Vạn nhất có sơ xuất gì thì khóc không ra nước mắt a.
Mọi người thấy được Cổ Mộc coi trọng bạch anh thụ như thế, trong lòng cũng không có bất luận tưởng niệm gì, ở trong mắt phàm nhân bọn họ xem ra, đây là một cây thần thụ, cảm giác mang cho bọn họ tốt hơn nhiều so với hắc mộc trong tiểu sơn cốc, ít nhất không có cảm giác âm trầm quỷ dị.
“Chúng ta đi, theo đường cũ phản hồi.” Cổ Mộc thu hồi tâm thần kích động nói.
Mấy người lúc này mới bắt đầu hướng đường trở về quay lại.
Khi bọn hắn lần nữa quay lại nơi đặt cự mãng làm dấu hiệu, lại phát hiện cự mãng sớm đã biến mất không thấy, mà vị trí đặt thi thể cự mãng có nhiều hơn một bãi vết máu, không khí nồng đậm mùi tanh hôi phiêu tán, làm cho mọi người không khỏi lấy tay che mũi lại.
Cổ Mộc mày kiếm vừa nhíu, cảnh giác hướng bốn phía nhìn nhìn, nói: “Mọi người trước tìm một chỗ ẩn nấp.”
Mọi người cảm giác tình huống không ổn, vội vàng tìm một chỗ ẩn thân, hơn nữa động tác nhanh nhẹn gọn lẹ, hoàn toàn không có chật vật hoảng loạn như lần đầu tiên.
Cổ Mộc tìm một mảnh cỏ dại um tùm kín đáo, đem bạch anh thụ giấu ở bên trong, sau đó định nhảy lên đại thụ cẩn thận quan sát một phen, bất quá còn không kịp hành động, bỗng nhiên cảm giác được có một tiếng gió phá không vang lên phía sau.
Cổ phá phong này đột nhiên lao đến, làm Cổ Mộc sinh ra ý niệm nguy hiểm.
“Uống!” Cổ Mộc khẽ quát một tiếng, lập tức thi triển ra một đạo ‘ linh lực hộ tường ’.
‘ linh lực hộ tường ’ là thủ đoạn phòng ngự bản năng của Võ Đồ võ giả, cùng thủ đoạn ‘ cách không đánh vật ’ của nhập môn võ giả giống nhau, đều chủ yếu ở khống chế linh lực. Chỗ bất đồng là, trong cơ thể nhập môn võ giả vô pháp hình thành linh lực thuần khiết, chỉ có thể đơn giản dùng linh lực để khống chế vật phẩm, mà ‘ linh lực hộ tường ’ của Võ Đồ cảnh giới lại là linh lực chân chính hiện ra, ở quanh thân võ giả hình thành một tầng lá chắn cùng loại kết giới, xem như một thủ đoạn phòng ngự cơ sở nhất.
Lúc trước cự mãng tập kích Cổ Mộc, cái đầu của nó chính là đánh vào trên ‘ linh lực hộ tường ’.
Vừa mới bố trí tốt ‘ linh lực hộ tường ’.
“Phanh!”
Một đạo bóng trắng nhanh như tia chớp lớn như quả bóng cao su, trực tiếp đánh vào trên linh lực hộ tường mà Cổ Mộc vừa bố trí, nhưng mà ‘ linh lực hộ tường ’ giống như một trang giấy yếu ớt, lại là nháy mắt đã bị đánh vỡ.
Trong lòng Cổ Mộc kinh hãi, ngay lúc bóng trắng vừa phá vỡ ‘ linh lực hộ tường ’ trong nháy mắt liền vội vàng nghiêng người né tránh, còn may tuy là hộ tường không thừa nhận nổi một kích, nhưng cũng gây trở ngại tốc độ của bóng trắng, lúc này mới may mắn tránh thoát.
Đợi đến khi Cổ Mộc đứng vững thân mình, mới phát hiện bóng trắng tập kích mình rõ ràng là một con mèo!
Miêu thú này lông tóc trắng như tuyết, chỉnh tề bóng loáng, một đôi mắt mèo càng là lập loè quang mang màu đỏ, giờ phút này thân hình nó hơi cong đứng ở trên nhánh cây, nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm Cổ Mộc.
Cổ Mộc cũng sẽ không bởi vì tiểu miêu trước mắt này đáng yêu mà thả lỏng cảnh giác, hắn biết, có thể phá vỡ hộ tường của mình, tiểu miêu nhìn nhỏ nhắn đáng yêu này khẳng định là yêu thú, hơn nữa thực lực còn cao hơn cả mình!
Ở sâu trong Táng Long Sơn lần đầu tiên đối mặt với yêu thú cư nhiên lại là một con mèo, Cổ Mộc tức khắc khóc không ra nước mắt!
“Vèo!”
Bạch miêu lại lần nữa phát động thân mình, kéo ra một đạo bóng trắng trực tiếp hướng về Cổ Mộc đánh úp lại. Tốc độ so với thời điểm đánh lén còn muốn nhanh hơn vài phần, hiển nhiên nó cũng biết nhân loại trước mặt này không đơn giản.
Khi nó vừa phát động công kích hết sức, Cổ Mộc sớm đã thấy được, làm sao còn dám đứng tại chỗ, vội vàng tung người nhảy một cái từ bụi cỏ nhảy ra, sau đó vừa chạy vừa hướng về Trương Lâm nói: “Lấy cung tới!”
Mọi người sớm đã chú ý tới tình huống Cổ Mộc bên kia, thấy được một con động vật cùng mèo ở nhà giống nhau, tốc độ nhanh đến làm người khó có thể thấy rõ, nhao nhao hoảng sợ không thôi. Bất quá nghe được lời Cổ Mộc nói, Trương Lâm thu hồi tâm tình sóng to gió lớn, vội vàng đem cung trong tay ném cho Cổ Mộc.
Thời điểm Cổ Mộc tiếp nhận mộc cung, tiểu miêu vừa vặn từ sau lưng hắn xẹt qua, một mảnh góc áo thình lình bị lợi trảo nó cào rách.
Cổ Mộc tức khắc dâng lên một cổ hàn ý, nếu lại chậm một chút, chỉ sợ tiểu lợi trảo của nó không chỉ phá nát quần áo mình đơn giản như vậy.
Sau khi bạch miêu công kích lần thứ hai không có kết quả càng là kêu lên meo meo điên cuồng đuổi sát theo, Cổ Mộc giống như hầu tử nhanh nhạy từ trên ngọn cây nhảy xuống.
Một người một miêu, một chạy một đuổi!
Sau một lúc truy đuổi ngắn ngủi, trong lòng Cổ Mộc liền xác định yêu thú này thực lực cũng không phải rất mạnh, chỉ là tốc độ so với dã thú bình thường nhanh hơn, hơn nữa thủ đoạn công kích chỉ có một, là tiến lại gần dựa vào lợi trảo mà thôi.
Tuy là như thế, Cổ Mộc cũng không làm gì được nó, tiểu miêu này thân pháp mạnh mẽ, nhanh như sao băng, nếu dùng đàm thối công kích, động tác quá lớn thực dễ dàng bị nó tránh thoát đi, hơn nữa đàm thối đại khai đại hợp sơ hở không ít, đối phó loại động vật xảo quyệt nhanh nhạy này, sẽ dễ dàng bị nó nắm lấy cơ hội.
Nghĩ đến đây Cổ Mộc mới nhận thức được, sau khi mình thăng cấp Võ Đồ chỉ có ‘ linh lực hộ tường ’ cùng ‘ đàm thối ’ hai loại chiêu thức võ kỹ, cũng không có sử dụng vũ khí gì, thật sự là làm người buồn bực không thôi.
Thừa dịp xuyên qua một gốc cây, Cổ Mộc vội vàng giữa không trung kéo dây cung, mới phát hiện Trương Lâm chỉ ném cho mình một cây cung không có mũi tên, thiếu chút nữa lảo đảo một cái té ngã trên đất.
“Mũi tên đâu!!!????” Cổ Mộc lại lần nữa chật vật tránh ra công kích sắc bén của bạch miêu, hướng về Trương Lâm hô.
Trương Lâm ngây người, lúc này mới nhớ tới mình còn không có đưa mũi tên cho hắn, vì thế hoang mang rối loạn từ phía sau lưng lấy ra túi mũi tên, trực tiếp đem túi mũi tên ném qua.
Cổ Mộc từ trên cây rơi xuống, thân hình lại ở giữa không trung xoay tròn một cái phong tao, nhanh nhẹn đem túi mũi tên đeo ở phía sau lưng, sau đó nhanh chóng lấy ra một mũi tên lắp vào trên cung.
Ngay lúc thân thể vừa rơi xuống đất, liền bày ra một cái tư thế giương cung bắn đại điêu. (kiểu như anh hùng xạ điêu ấy nhỉ!!!)
“Ăn tiểu gia một tiễn!”
Cổ Mộc mắt trái khép hờ, bằng vào cảm giác trực tiếp đem mũi tên ngắm hướng về phía trên người bạch miêu đang thoăn thoắt phi tới.
Nhưng lời còn chưa nói xong, liền nghe “Băng” một tiếng!
Cổ Mộc trợn mắt cứng họng sững sờ giữa đương trường, bởi vì giờ phút này dây cung cư nhiên không chịu nổi mình giương cung mà đứt dây!
“Con mẹ nó!” Cổ Mộc thiếu chút nữa muốn tự sát.
Mà ngay lúc đó, bạch miêu cũng đã đột kích tới, Cổ Mộc nào dám lại bày ra phong cách tư thái giương cung bắn tiểu miêu, vội vàng cuối đầu lộn nhàu qua một bên né tránh.
“Cổ thiếu gia tiếp cung!”
Cổ Mộc vừa mới từ trên mặt đất chật vật bò dậy, Vương Dật liền đem một cây cung khác ném lại đây.
Khóe miệng Cổ Mộc run rẩy một trận, nghĩ thầm, những vũ khí đó của các ngươi, nếu có thể săn giết được gà rừng đã không tệ rồi. Bất quá nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn tiếp lấy cung, sau đó lại bắt đầu cùng bạch miêu kéo dãn khoảng cách.
Thừa dịp bạch miêu lại lần nữa tập kích thất bại, Cổ Mộc bỗng nhiên xoay người, đem tên lắp vào cung kéo dây. Bất quá lực độ lúc này nắm chắc tinh chuẩn, không có làm cho dây cung lại đứt gãy lần nữa.
“Xem tiễn!!!” Cổ Mộc không chút do dự buông dây cung căng chặt ra.
Chỉ thấy mộc tiễn nháy mắt phá không mà ra, phát ra một đạo ‘ ong ong ’ âm thanh, trực tiếp hướng về phía bạch miêu bắn tới.
Bạch miêu linh mẫn dị thường, lúc mũi tên cực nhanh hết sức bay tới, cư nhiên quỷ dị ở giữa không trung uốn cong thân thể né tránh, hơn nữa tốc độ vẫn không giảm trực tiếp bay về hướng Cổ Mộc.
“Không thể nào!” Cổ Mộc đại kinh thất sắc, hắn không thể tưởng được miêu thú ở giữa không trung lại có thể làm ra động tác yêu cầu cao như thế.
Cũng trong lúc ngây người, bóng trắng kia đã bay vụt tới, Cổ Mộc chỉ nhìn thấy một lợi trảo cào ở trên cánh tay cầm cung của mình, tức khắc một cổ đau rát lan ra toàn thân.
“Không tốt!” Cổ Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôm cánh tay bị thương vội vàng lui về phía sau.
Đợi đến khi đứng vững, mới phát hiện phía trên cánh tay trái thình lình có bốn đạo trảo ấn bắt mắt, máu huyết theo miệng vết thương ào ào chảy ra.
Cổ Mộc không có tâm tình đi tự hỏi vì cái gì chân trước tiểu miêu này chỉ có bốn cái trảo, lập tức vội vàng vận chuyển linh lực phong bế kinh mạch trên cánh tay.
Thương thế mới tạm ngừng.
Lại nhìn qua tiểu bạch miêu, giờ phút này nửa ngồi xổm trên nhánh cây, đang dùng đầu lưỡi liếm liếm chân trước nhiễm huyết , hơn nữa mắt mèo màu đỏ cũng càng thêm sáng ngời lên, phảng phất Cổ Mộc đổ máu làm nó thực phấn khởi.
“Cổ thiếu gia!”
Mọi người thấy được Cổ Mộc bị thương, nhao nhao từ địa phương ẩn nấp chạy tới. Sau đó ăn ý đem Cổ Mộc vây quanh lại ở chính giữa, vô hình đem hắn bảo vệ vào trong.
“Mọi người mau rời khỏi nơi này, tiểu miêu này rất nguy hiểm!”
Cổ Mộc sắc mặt có chút tái nhợt, hắn cảm giác được cánh tay bị thương bắt đầu tê dại, không cần nghĩ cũng biết trên miêu trảo khẳng định có độc tố tê liệt thần kinh, lại còn không phải là đơn giản, linh lực của mình cư nhiên trong chốt lát vô pháp loại trừ.
“Cổ thiếu gia, chúng ta sẽ không rời đi!” Trương Lâm cùng mọi người nắm chặt vũ khí kém cỏi trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm bạch miêu trên cây đang rất hưởng thụ máu, hiển nhiên bọn họ chuẩn bị dùng sinh mệnh tới bảo hộ Cổ Mộc.
Cổ Mộc rất là cảm động, bất quá lại không có nói gì, mà là từ trong đám người đi ra đứng ở trước người mọi người. Dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói: “Trương Lâm, mang theo mọi người lập tức —— rời đi!”
“Cổ thiếu gia!” Trương Lâm không có khả năng rời đi ở ngay lúc này, nhưng cố tình nghe được Cổ Mộc dùng khẩu khí chắc chắn như thế nói, nhất thời khó có thể lựa chọn.
“Đi mau!” Cổ Mộc lại lần nữa trầm giọng nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta có biện pháp chạy thoát.”
Đối với Cổ Mộc mà nói, tiểu thương này cũng không tính là cái gì, quan trọng nhất chính là nhóm nhân công bình thường này, bọn họ ở lại chẳng những không có chút tác dụng gì, hơn nữa vẫn là trói buộc. Bằng không hắn đã sớm tẩu thoát ở thời điểm bạch miêu tập kích mình.
“Ngao ô ~~~”
Ngay khi Cổ Mộc vừa mới nói xong, phương xa truyền đến từng đợt tiếng sói tru làm người sởn tóc gáy, từ trong âm thanh kia không khó nghe ra số lượng khẳng định không ít.
Cổ Mộc đột nhiên thất sắc, nghĩ thầm, chẳng lẽ sâu trong Táng Long Sơn còn có sói thành bầy đàn?
Không kịp suy nghĩ cái khác, bởi vì hắn nhìn thấy bạch miêu vốn đang ngày càng phấn khởi đột nghe tiếng sói tru, thân mình lại run rẩy một trận, rồi sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Cổ Mộc liếc mắt một cái, rồi chui vào trong núi rừng.
“Cổ thiếu gia, tiểu miêu kia chạy!” Tiểu Vương hưng phấn nói.
Trên mặt mọi người cũng là vui sướng vạn phần, tức khắc có một cổ cảm giác sống sót sau tai nạn.
Sắc mặt Cổ Mộc càng thêm khó coi, vội vàng kéo theo cánh tay bị thương đi vào chỗ cỏ dại cầm cây giống bạch anh thụ lên, đối với mọi người quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không chạy nhanh lên!”
Mọi người không rõ nguyên do, thấy Cổ thiếu gia ôm lấy cây giống cất bước liền chạy, cũng không chút do dự chạy theo.
Bất quá, ngay lúc mọi người vừa mới chuẩn bị chạy đi, tiếng sói tru kia vốn đang tương đối xa, lại giống như vang lên ở bên tai, thời điểm mọi người chạy, vội quay đầu nhìn lại, tức khắc sắc mặt mỗi người tái nhợt, bước chân chạy nhanh hơn, chỉ sợ liền cả khí lực bú sữa đều dùng tới.
Bởi vì, ở kia phía sau trong núi rừng đen thui, tràn ra vô số đạo u lục quang điểm!