Edit: Sun---------------------------------
Thời gian nghỉ ngơi luôn luôn ngắn, bộ điện ảnh cũng chính thức bước vào thời gian quảng bá, Đường Vấn cũng kết thúc thời gian ngày đêm đều ở cùng Đại Linh, bắt đầu cuộc sống tuyên truyền bận rộn.
Theo tổ kịch bản đi tới đi lui rất nhiều thành phố để tuyên truyền, mà mỗi ngày có thể ngủ nhiều lắm cũng chỉ có ba đến bốn giờ, rõ ràng là mệt đến muốn chết, còn có hai con mắt phải mở to, học tốt lời kịch bản, trả lời những ký giả bát quái.
Cuộc sống có tốc độ nhanh như vậy thực sự làm Đường Vấn có chút ăn không tiêu. Sáng hôm nay ra con mắt có chút muốn tan rã, người cũng mơ mơ màng màng, thật sự là...Khốn a!
Nếu như không phải Tiễn Như đều thường xuyên ở bên nhìn, không chừng ngày nào đó người khác ra sức dụ dỗ một tí, nàng liền trực tiếp đi theo.
Lần này, tổ kịch bản muốn làm một cái tiết mục nghệ thuật để tuyên truyền, đây là lần đầu tiên Đường Vấn tiếp nhận tiết mục thể loại này, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm cùng khẩn trương, cầm kịch bản nghiên cứu một đêm.
Đến thời gian trang điểm, tinh thần mờ ảo, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, làm mí mắt như là đang treo lên nghìn gánh nặng, liên tục gục xuống, hai mí mắt như keo sơn mà hợp lại, liền trong lúc trang điểm mà vô tình tạo ra.
Thật vất vả mới trang điểm xong, chuẩn bị lên đài, Đường Vấn lúc này mới có chút thanh tỉnh mà quan sát nơi biểu diễn, cũng không giống như trên TV nhìn quá hoa lệ, bởi vì không phải là thu chính thức, sân khấu diễn tập nhìn có chút hỗn loạn, phía dưới bên cạnh lối nhỏ phía sau sân khấu bày một ít cái giá, để rất nhiều thứ dụng cụ.
Thời gian diễn tập diễn ra rất chặt, những cái thiết bị này điều được trực tiếp đặt tới hậu trường thông qua lối đi nhỏ đằng sau, chỉ cần đến thời điểm thích hợp là đưa lên sân khấu.
Sự tình nguyên bản tiến hành rất thuận lợi, lúc người chủ trì hô một tiếng bắt đầu, diễn viên với từng tiết mục điều làm tốt, thế nhưng đến phiên Đường Vấn, lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Đường Vấn đang nỗ lực chỉnh lại hình tượng nhưng tư duy vẫn có chút hỗn loạn, tự mình an ủi, đi tới mục tiêu mình cần làm, lần đầu tiên thực hiện tiết mục này, tuy rằng chỉ là diễn tập, nhưng nó cũng gây cho nàng trở ngại cùng khẩn trương không ít, trong đầu liền nghĩ cách ăn nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, ân..nâng mông.
Thật vất vả mới có cảm giác thõa mãn, chỉ nghe phía sau truyền đến thanh thét chói tai của một người.
"A, Cẩn thận!"
Thời điểm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái giá thiết cao to hướng bản thân mà ngã xuống. Nếu như bình thường ở tốc độ này Đường Vấn có thể phản ứng, tiểu tình huống này nàng tuyệt đối có khả năng tránh thoát, thế nhưng hiện tại, trải qua nhiều bôn ba mệt nhọc như vậy, không chỉ có thân thể uể oải bất kham, mà phản ứng cũng chậm mất nữa nhịp.
Vì vậy... Đường Vấn bị cái giá vừa vặn đổ xuống, hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Bên kia, trong gian phòng họp nội bộ, một đống nhân sĩ tây trang giày da nhìn rất thành công tựa hồ đang thảo luận cái gì.
"Két két..." Thanh âm điện thoại rung động vang lên.
Cầm một phần báo cáo, quản lí bộ phận chậm rãi dừng lại một chút, chờ nữ nhân chủ trì ngồi trên cao lên tiếng.
Nữ nhân liền thoáng nhìn phía dưới, nhìn về phía màn hình điện thoại, thấy chỉ là một dãy số xa lạ gửi đến một cái tin, vì vậy nữ nhân quay qua quản lí gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói cho xong.
"A, dự tính mà đánh giá giá trị tại..."
"Két két..." Trên mặt bàn lại thấy điện thoại di động bắt đầu một vòng rung động, chỉ là lúc này đây, sao lại có loại chủ nhân không tiếp mà vẫn liên tục cố chấp.
Nữ nhân nhíu mày, ngực có chút phiền toái, ai mà ở loại thời gian này quấy rối mình, nàng xem màn hình biểu thị một chuỗi dãy số, cau mày, quái dị.
"Tiếp tục..."
Không quá vài giây "Két két..." Điện thoại di động vẫn kiên nhẫn rung động, rơi vào đường cùng nữ nhân chỉ biết phải tiếp điện thoại.
"Uy..Chờ thật lâu a, xem ra ngài còn chưa xem cái tin kia, không phải ngày cũng sẽ không tiếp điện thoại luôn chứ..."
Điện thoại truyền tới âm thanh lanh lảnh của một người, cảm giác như là có tà niệm, rõ ràng là âm thanh giả vờ.
Mạc Đại Linh tuy rằng đối với người gọi điện đến cảm thấy có chút nghi hoặc, càng nghĩ nhiều càng cảm thấy bất an.
"Vì sao? Ngươi là ai?"
"Ha hả...Ta là ai không quan trọng, ta chỉ là muốn cùng ngài nói một tiếng, tất cả chỉ mới bắt đầu...Đô đô.."
"Uy...Uy.."
Do dự một phen, cầm lấy điện thoại di động, nàng lên tiếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý tứ hàm xúc, có vẻ chút gấp.
"Tan họp.."
Tạm dừng hội nghị, trở lại phòng làm việc của bản thân. Kiểm tra tin nhắn đến kia, bên trong chỉ là một tấm ảnh chụp, nhưng cái ảnh chụp này, làm Mạc Đại Linh gần như ngất đi.
Ảnh chụp Đường Vấn té trên mặt đất, trên người bị nè nặng bởi một thanh thiết sắt, trên mặt đất để lại một bãi máu, tâm Mạc Đại Linh đau đớn. Cứ như vậy mà im lặng hồi lâu, không đợi nàng kịp hoàn thần lại, điện thoại Tiễn Như liền gọi đến.
"Mạc tiểu thư...Ta rất xin lỗi."
Hít sâu một hơi, Tiễn Như chậm rãi nói
" Đường Vấn bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn mà bị thương, là ta không hảo chiếu cố nàng, rất xin lỗi.."
Thật lâu không đáp lời, đè lòng ngực sợ hãi xuống. Mạc Đại Linh miễn cưỡng nói:
"Tiễn tiểu thư, ngươi..nhanh nói cho ta biết, Vấn Vấn nàng rốt cuộc làm sao vậy?"
"Vấn Vấn bị đạo cụ ở hiện trường làm bị thương, hiện tại..hiện tại hôn mê bất tỉnh vẫn còn trong phòng bệnh."
Không có nửa điểm do dự. Mạc Đại Linh liền nói: "Cho ta địa chỉ, ta cảm nhận giống như trong quá khứ..."
Như là chuyện xưa tái diễn, Đường Vấn đã từng sinh bệnh nằm viện, nàng cũng là như vậy vội vã, cố gắng ngăn cản nhớ về quá khứ, lần đó nàng biết Đường Vấn chỉ là sinh bệnh, tuy rằng lo lắng, nhưng không có khẩn trương như vậy.
Mà lần này, cũng không phải là sinh bệnh đơn giản. Đường Vấn bị thương, hơn nữa không biết bị thương làm sao, hình ảnh kia đối với Mạc Đại Linh tựa hồ như một tảng đá lớn đang treo trong lòng, làm nàng thấp thỏm lo âu.
Còn có vừa nhận được cuộc điện thoại kia, Đường Vấn không phải ngẫu nhiên mà bị thương, hoàn toàn là có người cố ý thực hiện.
Mạc Đại Linh ánh mắt trở nên đông lạnh, điện thoại nắm trong tay tận lực xiết đến trắng cả tay, cư nhiên đối với Đường Vấn hạ thủ, làm nàng bị thương, chuyện này không thể tha thứ.
Mạc tổng luôn luôn chỉ ôn nhu với tiểu bằng hữu, hôm nay bị chạm tới giới hạn, nàng bắt đầu điều động tất cả cảm giác thương tổn, muốn đem tất cả lên người đã nỗ lực làm Đường Vấn bị thương.
"Thùng thùng thùng..."
Tiếng đập cửa gấp gáp làm chú ý tất cả mọi người trong phòng bệnh, Tiễn Như cầm một lọ dược, dặn dò Đường Vấn chú ý một ít hạng mục công việc, bị tiếng đập cửa làm cho kinh động, thiếu chút nữa bình dược cầm trong tay bị văng ra.
Đi tới cạnh cửa, vừa định mở cánh cửa ra.
"Lạch cạch..."
Cửa bị mở từ phía ngoài.
"Vấn Vấn..."
Mạc Đại Linh liền chạy vào, vừa kêu một tiếng ngó đông ngó tây, muốn nói ra gì đó nhưng điều bị nghẹn nơi cổ họng. Chỉ thấy Đường Vấn trên giường bệnh, da dẻ hồng hảo, nhìn qua khí sắc không thể không tốt hơn!!!
Mạc Đại Linh "..."
Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc đây là tình huống gì đây?
"Khụ...Mạc...Mạc tiểu thư..."
Một tiếng nói thống khổ rên rỉ từ phía sau cửa truyền đến.
"Nha...Tiễn tiểu thư, do chân ta không có ý tứ..."
Thấy Tiễn Như từ sau cửa ló người ra, liên tục xoa xoa mũi, Mạc Đại Linh có chút áy náy.
"Không có việc gì....Không có việc gì..."
"Tiễn tiểu thư...Vấn Vấn nàng ấy"
"Nga...Đường Vấn nàng không có đại sự gì, rơi vào nàng chỉ là thiết bị ánh sáng, căn bản là không có trọng lượng gì, chỉ là nàng té ngã làm rách tí da đầu, mở một miệng nhỏ vết thương, để lại chút máu, bất quá, bác sĩ nói vết thương không sâu không cần khâu lại, chờ nó tự nhiên khép lại là được..."
Nghe Tiễn Như nói vậy, Mạc Đại Linh thở phào một hơi, ngực buông lỏng, thế nhưng lại có chút nghi hoặc hỏi:
"Ngươi không phải nói nàng bị hôn mê? Như thế nào chỉ là vết thương nhỏ, hẳn là không đến mức té xỉu đi?"
"Nàng không phải là té xỉu a! Nàng là trạng thái mệt nhọc liền trực tiếp ngủ, đưa tới bệnh viện cấp cứu còn bị bác sĩ mắng một phen, nói cái gì lãng phí tài nguyên.."
Mạc Đại Linh nhất thời dở khóc dở cười, chỉ là bị rách tí da đầu, làm bản thân bỏ lại hội nghị, bỏ lại công tác, vội vội vàng vàng ngồi liền mấy giờ máy bay đến nơi này.
Mắt thấy Mạc Đại Linh sắc mặt càng ngày càng đen, Tiễn Như liền làm tức diện cớ đi chỗ khác nói rằng:
"A...Các ngươi trò chuyện đi, trước hết, ta còn muốn đi nơi này có chút việc cần giải quyết."
Lòng bàn chân run rẩy, nhanh chóng rời khỏi, nàng không phải không biết, Mạc Đại Linh sở dĩ đến đây hoàn toàn là do nàng báo, đi trước tuyệt nhiên đối với bản thân là bảo toàn tính mạng.
Người gây họa chạy, Mạc Đại Linh cũng không dự định trách cứ Đường Vấn cái loại "Bệnh hoạn" này, đi tới mép giường bệnh, trên giường Đường Vấn vội nuốt nước bọt, hai tay run rẫy, muốn nói, nhưng vô pháp mở miệng, chỉ có thể nhìn nàng con mắt yêu mị vui vẻ cười.
"Tiểu ngu ngốc..."
"Ngô ngô ngô..."
"Phốc...Để ta xem, bị thương chỗ nào rồi.."
Trong miệng nỗ lực nuốt thuốc xuống, Đường Vấn chỉ vào khối băng trắng trắng trên trán... Băng gạc nho nhỏ, quay qua Đại Linh cầu thoải mái.
Kia gọi là khối băng gạt sao, tối đa cũng chỉ là hai người quá khoa trương.
"Chỉ như thế này...?"
Vô cùng kinh ngạc..Trình độ vết thương nhỏ như vậy, Mạc Đại Linh thực sự không nghĩ ra, vết thương nhỏ như vậy, ảnh chụp vũng máu nhiều như vậy có thể từ vết thương này chảy ra sao, hại nàng lo lắng cả một đêm.
Mắt liền nhìn tới vết thương trên trán của Đường Vấn, một mùi vị của thuốc rất nặng, kia có màu hồng sắc gì đó, chỉ bất quá là thuốc màu thôi sao!
Khóe miệng co quắp vài cái, Mạc Đại Linh không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc này, bất đắc dĩ không thể nói, bất quá đều là cả hai người đều có lỗi đi.
Tâm trạng có chút phiền muộn, Đường Vấn lần này bị thương, tuy nói là bị thương thật, thế nhưng miễn cưỡng sao có thể từ thương nhỏ hóa ra to, làm nàng sợ đến kinh hồn tang đảm, thật là bị thương nhưng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không khỏi làm cho nàng sản sinh một cảm giác bị lừa dối.
Bất quá, ngực cùng khối đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, hoàn hảo Đường Vấn không có xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng cuộc điện thoại kia cùng ảnh chụp, nghĩ vậy, tâm tình Mạc Đại Linh lại nặng nề mà đè lên, trước tiên là ảnh chụp, người đó chắc chắn ở xung quanh Đường Vấn, thế nhưng rốt cuộc là ai làm?
Trong điện thoại nói, này chỉ là mới bắt đầu, chẳng lẽ là đang cảnh cáo bản thân, tiếp theo sẽ không may mắn như vậy sao?
Mắt chợt nheo lại, Mạc Đại Linh ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo làm cho Đường Vấn không tự chút được mà run sợ.
--------------------------
VNTT comeback..
Chúng ta có Editor mới..
=>
Sun TruyenHD và
Trexy TruyenHD Và xin cảm ơn Editor( từ c1-c61)
Mộng TruyenHD trong thời gian vừa qua.. cảm ơn đã mang đến bộ truyện này...
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ
* tung bông *