Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 26

Edit: Hà Bạng

“Đói, đói quá…” Trên chiếc giường trắng như tuyết, một cô gái có nước da nhẵn nhụi trắng mịn như trứng gà bóc, đang ngủ mê man, chốc chốc lại nhỏ giọng nói mớ, điệu bộ trông cực kỳ đáng thương.

“Này, cô ơi tỉnh lại đi!” Một cô gái tóc ngắn đứng cạnh đưa tay lay lay người trên giường, tò mò quan sát cô ấy, toàn thân cô bé này bẩn thỉu, còn đi chân đất, cô ấy hẳn là một tên ăn mày đi! Nhưng trên người toàn mặc đồ hiệu, nếu như là cậu ấm cô chiêu nhà giàu nào, thì không thể bất hạnh tới mức ngất đi ở giữa đường thế này!

Ninh Noãn Dương yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng như tuyết: “Cô là ai?” Trước mặt là một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, mặc bộ đồng phục y tá trắng tinh. Cô hẳn là đang ở trong bệnh viện, mà cô gái trước mắt này chắc là y tá.

“Tôi là y tá ở đây, tối qua cô té xỉu ở bên ngoài bệnh viện, nên tôi mang cô vào đây.”  Cô ấy cẩn thận để ý chai truyền của Ninh Noãn Dương đã sắp hết, động tác nhẹ nhàng lấy bông sát trùng, bóc băng gạc, rút kim tiêm ra: “Tôi tên là Nhâm Tử Huyên, còn cô?” Cô gái này khi cười rộ lên sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, vô cùng đáng yêu.

“Tôi tên là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương cảm kích nhìn cô gái: “Cảm ơn cô đã cứu tôi.”

“Rột rột…” Lời còn chưa dứt, bụng của cô đã lại một lần nữa không khách khí kêu lên, cô đỏ mặt, không để ý cánh tay vừa mới được rút kim, đã dùng sức chống người ngồi dậy, cầm lấy cốc nước ở đầu giường uống, định dùng cái này đề ngăn lại cảm giác đói bụng cồn cào.

“Cô chắc là đói bụng rồi, chờ tôi một chút nhé.” Nhâm Tử Huyên tốt bụng cười một tiếng, rồi vội vã bước ra ngoài, chốc lát sau cô ấy đã xách theo hai cái hộp cơm thật to đi vào, dường như là vừa đi vừa chạy: “Đói bụng lắm rồi, mau ăn đi.”

Ninh Noãn Dương đang vô cùng đói, cũng chẳng quan tâm nhiều, liền mở hộp cơm vùi đầu ăn như hổ đói, ngay cả món rau cải thìa mà ngày bình thường cô không bao giờ chạm tới cũng ăn sạch sẽ, vừa ăn còn vừa suýt xoa khen ngợi: “Ngon lắm.” Vào lúc này, dù chỉ là cơm trắng, cũng đều cảm thấy mĩ vị.

Ngô chiên hương vị ngọt ngào vàng óng ánh.

Cải thìa ngòn ngọt man mát.

Thịt kho béo mà không ngấy.

Chỉ chốc lát sau, tất cả cơm và đồ ăn trong hộp đều được xử lý sạch bách.

“Chắc là cô đói bụng lắm, tối hôm qua lúc tôi mang cô đi kiểm tra kết quả là bị tụt huyết áp.” Nhâm Tử Huyên quan tâm đưa sang một tờ khăn giấy: “Lau miệng đi.”

“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, đây dường như là bữa cơm cô ăn được nhiều nhất từ khi có trí nhớ tới hôm nay, có vẻ là một hộp cơm rất lớn, vậy mà cô ăn đến một hạt cơm cũng không thừa.

“Uống canh đi.” Nhâm Tử Huyên lại đưa tới một bát canh.

Ở trong tình huống bất lực mà bỗng nhiên được giúp đỡ như vậy, Ninh Noãn Dương cảm động đến trào nước mắt: “Cảm ơn cô, cô thật là tốt.” Cô ôm lấy cô gái lớn trước mặt chỉ cỡ ngang tuổi mình, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Nhâm Tử Huyên hết lời khuyên lơn, sau khi trò chuyện cùng Ninh Noãn Dương, cô ấy tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi, Noãn Noãn, hiện tại tôi không thể mời cô đến nhà tôi ở, chuyện đó sẽ khiến cho cô phải rước lấy phiền toái không cần thiết.” Bây giờ chính cô cũng đang phải tránh né chút chuyện, bất cứ lúc nào cũng sẽ ôm bọc quần áo không chút chậm trễ mà rời đi, nếu như làm liên lụy dến Ninh Noãn Dương, cô sẽ vô cùng áy náy.

“Không sao, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Ninh Noãn Dương cười nhẹ một tiếng, gò mà nở ra hai đóa hoa đồng tiền nhàn nhạt, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Tử Huyên, có bệnh nhân.”

Ngoài cửa có người hắng giọng gọi to.

“Vâng.” Nhâm Tử Huyên hô to đã biết, nghịch ngợm quay ra ngoài cửa làm một cái mặt quỷ, lại quay đầu nhìn Ninh Noãn Dương nói: “Noãn Noãn, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đợi rồi mời Bác sĩ Lục qua xem giúp cô một chút.”

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, Nhâm Tử Huyên hấp tấp lôi kéo một vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai mặc áo khoác trắng đi tới phòng bệnh của Ninh Noãn Dương: “Là ở phòng này, Bác sĩ Lục, Noãn Noãn là bạn của em, anh nhất định phải cẩn thận giúp cô ấy xem bệnh.” Hai má cô ửng đỏ liếc nhìn về phía vị bác sĩ, trong mắt tràn đầy tình cảm ái mộ.

“Mỗi bệnh nhân anh đều rất cẩn thận chữa trị.” Vẻ mặt Lục Tử Viễn ôn hòa.

“Noãn…” Trên giường không có một bóng người, chăn đã được gấp gọn gàng, chỉ để lại một tờ giấy và một sợi dây tết đeo tay màu đỏ trên giường.

Nhâm Tử Huyên sửng sốt, dậm chân gấp giọng nói: “Sao cô ấy lại ngu ngốc như vậy chứ?” Ninh Noãn Dương để lại tờ giấy, sợ sẽ gây phiền phức cho cô, nên đi trước, để lại sợi dây tết đeo tay cho cô làm kỷ niệm.

Lục Tử Viễn im lặng nhìn sợi dây tết trong tay Nhâm Tử Huyên, chợt vẻ mặt bỗng biến đổi, tiến lên giành lấy: “Y Y.” Anh nhìn thật kỹ sợi dây tết trong tay, hoa văn này, kiểu tết này, dường như là giống y như đúc với cái mà anh đưa cho Y Y năm cô ấy mười tuổi: “Y Y, không…” Làm sao có thể, sau khi anh quay trở lại, tin tức đâu tiên nhận được chính là cả nhà họ Lăng đều đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.

Có phải hay không? Căn bản là cô ấy chưa chết.

Sợi dây tết này, nhất định là của cô ấy không sai được.

“Y Y.” Anh nhấc chân lao ra ngoài.

…………

Ngọn đèn đỏ chớp nháy trong sòng bạc, hiện giờ chính là lúc đặt cược căng thẳng nhất, tay trái Lưu Mỹ Phượng kẹp điếu thuốc lá tinh chế cho nữ, tai phải nắm chặt mép bàn, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ống xúc xắc, trong lòng hồi hộp tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, tỉnh thoảng bà ta lại hét: “Lớn, lớn, lớn.” Bà ta đem tất cả số tiền cất giữ cuối cùng trong người ra đặt hết, nếu như lần này mà thắng, thì bà ta không chỉ có thể trả sạch tất cả số bạc nợ, mà còn có thể kiếm thêm được một số tiền lớn.

Ninh Đại Vỹ cũng căng thẳng nuốt nước miếng, yên lặng chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Sau một hồi cố làm ra vẻ bí mật, ống xúc xắc được nhà cái mở ra.

“Tiểu.” Toàn bộ một mảnh thổn thức, lần này rất nhiều người đã đặt lớn.

Lưu Mỹ Phượng mặt xám như tro tàn ngồi xụp xuống ghế, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bà ta đã nợ hơn ba chục triệu tiền đánh bạc, thật sự nếu như không thể trả hết, bà ta sẽ thảm, vốn trông cậy vào tối nay có thể dốc sức cứu vãn lại, không ngờ lại mang hết tiền còn lại đi thua hết: “Làm thế nào bây giờ, chồng?” Bà ta kéo kéo ống tay áo Ninh Đại Vỹ.

“Tôi… Tôi làm sao biết được? Tiền là bà thua, không có liên quan gì đến tôi hết.” Nghĩ tới dáng vẻ hung thần ác sát của mấy người kia, Ninh Đại Vỹ sợ đến run cầm cập.

“Ông… Ông đây là định trách móc cái gì?” Giọng nói the thé của Lưu Mỹ Phượng vang lên, nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện giờ, bà ta lập tức như quả bóng cao su xì hơi: “Chúng ta mau chạy đi! Trốn về nhà, nhất định bọn chúng sẽ không tìm thấy chúng ta.” Tay Lưu Mỹ Phương run run, hút mạnh một hơi điếu thuốc lá trên tay, một tay kia cấm lấy áo khoác lông thú trên ghế lên: “Chúng ta đi.”

“Ừ, tốt.” Ninh Đại Vỹ cuống quýt đứng dậy.

Bỗng một khuôn mặt mang nét Châu Âu hiện ra trước mặt hai người, người đàn ông da trắng thân hình cao lớn, dưới ánh đèn mờ mịt, trông rất ưa nhìn dáng vẻ còn có chút giống ma cà rồng hút máu trong phim điện ảnh: “Ông Ninh, bà Ninh, xin chào, tôi là Henry, Bùi Thiếu có lời mời.” Người đàn ông kia cười rất ôn hòa nhã nhặn.

“Bùi Thiếu? Bùi Thiếu là ai? Chúng tôi không biết.” Lưu Mỹ Phượng híp mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông kia, vội vã hấp tấp định gạt anh ta ra bước về phía trước.

“Hai người tất nhiên là sẽ biết.” Nụ cười trên mặt Henry máy móc không thay đổi: “A, phải rồi.” Anh ta rút từ trong túi áo ngực ở tây trang thắt nơ đen ra một tờ chi phiếu: “Chủ nhân nhà tôi đã nói, chỉ cần hai người đi, tấm chi phiếu này sẽ là của hai người.”

Chi phiếu?

Dưới ánh đèn nhập nhòe, Lưu Mỹ Phượng tiến lại gần liền thấy rõ mệnh giá của tấm chi phiếu kia: “50 triệu.”

Henry tự tin cười một tiếng, tựa như đoán chắc vợ chồng họ Ninh sẽ cùng đi theo, liền không đợi bọn họ mở miệng, trực tiếp quay người đi.

“Đợi chút, tôi đi.” Lưu Mỹ Phượng không kịp suy nghĩ nữa, liền một lời đáp ứng luôn, bà ta đã không còn đường lui, không lấy được tiền, không trả được nợ đánh bạc, bà ta sẽ phải chết, không bằng đánh cược một lần nữa, lần cược này tận 50 triệu.
Bình Luận (0)
Comment