Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 90

Năm năm sau.

Bên trong nhà trẻ Hoa Hướng Dương, những người bạn nhỏ đều mặc đồng phục chỉnh thể. Bé gái mặc váy sọc đỏ áo sơ mi trắng, bé trai mặc áo sơ mi trắng và quần sọc đỏ.

Nụ cười của cô giáo rất ngọt ngào đứng trong phòng học, trong tay cầm dĩa bánh ngọt nhỏ vừa mới được phát, ngọt ngào nói: “Các bạn nhỏ, bây giờ có thể bắt đầu ăn bánh ngọt rồi!”

Nghe vậy, những đứa trẻ ngồi quanh cái bàn nhỏ cười rất vui vẻ, cầm lấy phần bánh ngọt của mình ăn từng miếng.

“Cô giáo, Tiểu Duệ cậu ấy không ăn, ôi” Tiểu Bàn Tử* đứng dậy, vội vàng ăn xong bánh ngọt trước mặt mình, lại thèm khát nhìn bánh ngọt chưa động đến của cậu bé bên cạnh.

(*) Tiểu Bàn Tử: Cậu bé mập mạp.

“Tiểu Duệ, tại sao con lại không ăn?” Cô gái chạy tới.

“Hừ, cái này có cái gì ngon? Trẻ nhỏ mới ăn cái đó!” Cậu bé gọi là Tiểu Duệ khinh thường nhìn bánh ngọt nhỏ đẹp đẽ trên bàn, nhắm mắt.

“Chẳng lẽ cậu không phải là trẻ nhỏ sao?” Tiểu Bàn Tử cắn bánh ngọt, giọng nói không rõ ràng: “À, đúng rồi, cậu không có mẹ, cho nên cậu không phải là trẻ nhỏ.”

Cậu bé nói xong, lập tức nhận được cái liếc mắt từ những người còn lại, mọi người đều quay đầu lại, vừa giễu cợt vừa đồng tình nhìn Tiểu Duệ.

“Tiểu Duệ lại không có mẹ?”

“Cậu ấy thật đáng thương!”

“Thật đáng thương, khó trách mỗi lần đều là do tài xế đến đón cậu ấy.”

“Các người ai nói nữa, tôi sẽ đánh người đó.” Tiểu Duệ nâng quả đấm nho nhỏ, uy hiếp nhìn những bạn nhỏ xung quanh, mặc dù vẻ mặt rõ ràng là sắp khóc, nhưng vẫn liều mạng chịu đựng không khóc.

“Được rồi, mọi người mau ăn bánh ngọt, ăn xong lại chuẩn bị về nhà rồi.” Cô giáo bất đắc dĩ cười cười, vuốt đầu của Tiểu Duệ, “Tiểu Duệ, nếu như con không ăn vậy cho Tiểu Bàn đi!”

“Hừ-----” Tiểu Duệ rất đẹp trai hừ lạnh một tiếng, cầm bánh ngọt nhỏ trên bàn, chạy tới trước phòng học, ném vào thùng rác, “Cậu ấy hoàn toàn không xứng ăn đồ của bổn thiếu gia!”

“Cậu nói gì?” Tiểu Bàn nóng nảy, mắt thấy bánh ngọt mình thích nhất bị vứt bỏ, cậu bé cũng chạy tới.

“Cậu không xứng!”

“Cậu lặp lại lần nữa!”

“Không cho cậu ăn.”

“Đứa trẻ không có mẹ.”

Hai thân thể nho nhỏ lao vào đánh nhau.

“Ai, mau buông ra, Tiểu Duệ, Tiểu Bàn-----”

. . . . . . . . . . . . .

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, đây là lần thứ ba Đỗ Ngự Đình được viện trưởng nhà trẻ Hoa Hướng Dương mời tới phòng làm việc, vẻ mặt của anh không chút thay đổi ngồi trên ghế sô pha, nhìn đứa trẻ đang đứng cúi đầu trước mặt mình.

“Đỗ tiên sinh, đây đã là lần thứ ba trong tháng này Tiểu Duệ đánh nhau với bạn nhỏ khác.” Âu Dương Viên Trường bất đắc dĩ nhìn Đỗ Ngự Đình, lại nhìn Tiểu Duệ đang cúi đầu không dám nói câu nào. Hai cha con này thật sự là rất giống nhau, cũng không mở miệng nói chuyện.

“Thật xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ dạy dỗ nó.” Đỗ Ngự Đình khẽ nói, móc ra một tờ chi phiếu từ trong túi, “Phiền bà đưa cái này cho cha mẹ của đứa trẻ bị thương!”

“Đỗ tiên sinh, không phải là vấn đề bồi thường, bạn nhỏ đánh nhau là chuyện bình thường.” Trên đầu của Âu Dương Viên Trường rơi xuống vài vạch hắc tuyến, mỗi lần Tiểu Duệ đánh nhau với đứa trẻ khác, cha của cậu bé đều trực tiếp cầm chi phiếu tới. Bà nghiêm mặt nói: “Tôi hy vọng ngài có thể nói chuyện nói Tiểu Duệ, nhìn nhận vấn đề rốt cuộc xảy ra từ đâu, ở nhà trẻ cậu bé không thể nói chuyện với những đứa trẻ khác, cũng không chơi với những đứa trẻ khác.”

“À? Phải không?” Đỗ Ngự Đình hơi kinh ngạc nhìn Viên Trường, mỗi lần Tiểu Duệ trở về đều là dáng vẻ cười hì hì, giống như ở nhà trẻ rất vui, anh xoay mặt nhìn đứa trẻ đang cúi đầu, “Đỗ Thần Duệ, hôm nay tại sao lại đánh nhau?” Giọng nói của anh rất cứng rắn, giọng nói hoàn toàn không giống như nói chuyện với đứa trẻ nhỏ.

Bước tới đón nhận ánh mắt của ba, Đỗ Thần Duệ có chút sợ hãi dời tầm mắt, lui về phía sau hai bước.

“Đỗ – Thần – Duệ.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình nhất thời cao lên quãng tám.

Sau khi Noãn Noãn không còn, anh vì muốn tê dại mình, một lòng lao vào sự nghiệp, hoàn toàn giao con trai cho quản gia. Anh rất ít khi về nhà, mỗi khi về nhà nghỉ ngơi một giây, tim của anh sẽ trở nên đau đớn.

“Ba, ba.” Bàn tay nhỏ bé của Đỗ Thần Duệ khẩn trương nắm vạt áo, cái đầu nhỏ của cậu bé chôn vào ngực, “Tiểu Bàn nói, nói, con không có mẹ.” Cậu bé vừa nói, hốc mắt nhất thời ửng đỏ, rơi xuống từng giọt nước mắt, “Con muốn mẹ, những người bạn khác đều có mẹ, con cũng muốn mẹ.....”

Mỗi lần những người bạn khác được ba mẹ tới rước, sau đó được ba mẹ dắt tay, cùng nhau về nhà. Chỉ có bé, là chú tài xế tới đón, một mình ngồi ở trong xe trống rỗng.

Quần áo của những người bạn khác đều là được ba mẹ mua, mặc dù rất ngây thơ, nhưng mà bé rất hâm mộ. Bởi vì quần áo của bé đều là do quản gia mở vi tính, để cho tự bé chọn.

Bé muốn ăn cơm do mẹ làm, bé cũng muốn mẹ đưa bé tới nhà trẻ.

Bé biết ba không thích bé, ba chẳng bao giờ đưa bé đi công viên, chưa bao giờ khích lệ bé.

Khuôn mặt của Đỗ Ngự Đình dần dần trở nên cứng ngắc, nhìn đứa trẻ đang khóc đến khàn cả giọng, tim của anh co rút đến đau đớn. Nên nói như thế nào, để cho đứa trẻ hiểu.

“Tiểu Duệ, chúng ta về nhà đi!” Anh khom lưng dắt tay con trai, bàn tay rất nhỏ rất mềm, hình như là đã lâu rồi anh chưa nắm tay của Tiểu Duệ.

“Huhu, con rất nhớ mẹ.” Khuôn mặt Đỗ Thần Duệ khóc đến đỏ bừng, cảm nhận nhiệt độ của bàn tay, trong lòng của bé dâng lên một cảm giác kỳ lạ, “Ba, hôm nay ba sẽ ở nhà ăn cơm với con sao?” Bé cẩn thận nhìn ba của mình, hai bàn tay nắm chặt tay của ba.

Đã lâu rồi bé chưa có ăn cơm với ba, mặc dù hai người đều ngồi trong phòng ăn, cũng chỉ là ăn cơm, không nói gì, nhưng mà bé rất muốn ăn cơm với ba.

Âu Dương Viên Trường nhức đầu nhìn hai cha con một lớn một nhỏ, “Đỗ tiên sinh, Tiểu Duệ rất cần được cha mẹ yêu thương!”

“Tôi biết rồi.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, “Chúng tôi đi trước, Tiểu Duệ tạm biệt mẹ Viên Trường đi!”

“Viên Trường không phải là mẹ!” Đỗ Thần Duệ lắc đầu, suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn vẫy tay nói: “Tạm biệt dì Viên Trường!”

. . . . . . . . . . .

“Mẹ, cậu vừa mới gọi điện cho mẹ!” Một cô gái nhỏ mập mạp cầm điện thoại thật to ở trong tay, nụ cười ngọt ngào nhìn cô gái bên cạnh.

“Phải không? Để mẹ xem!” Một thân âu phục ưu nhã màu tím, cô gái tóc xoăn gợn sóng ngồi xổm xuống, đưa kẹo ngọt ở trong tay cho cô gái nhỏ, cầm điện thoại kiểm tra: “Thật à, ôi, Sa Sa, cậu nói gì?”

“Cậu nói, ôi-----” Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thật vất vả mới nhớ lại một chút gì đó: “Cậu nói, ba......” Bé chỉ nhớ hai chữ này, còn lại thì không nhớ nỗi.

“Thôi, để mẹ gọi cho cậu để cậu nói lại lần nữa là được rồi.” Cô gái cười cắn kẹo ngọt ở trong tay, dắt cô gái nhỏ bên cạnh: “Sa Sa, chúng ta đi tìm chỗ ở trước.”

Không sai, cô gái đang dắt cô gái nhỏ là Ninh Noãn Dương.

Năm đó bên trong phòng phẫu thuật, xảy ra một chuyện làm cho mọi người kinh ngạc-----

“Bác sĩ Lãnh, bệnh nhân mất máu nghiêm trọng.” Một bác sĩ trợ lý bên cạnh nhìn cô gái đang mất máu nghiêm trọng nằm trên giường, bởi vì không có máu phù hợp nên hết đường xoay sở.

“Dùng của tôi.” Lãnh Nhiên cuốn tay áo, “Nhanh lên, máu của tôi giống cô ấy.”

“À.” Bác sĩ trợ lý vội vàng cầm ống kim bắt đầu rút máu.

Máu mang theo nhiệt độ truyền vào trong cơ thể của Ninh Noãn Dương, tính mạng của cô có dấu hiệu phục hồi.

“Chuẩn bị mổ, cấp cứu đứa trẻ.” Sắc mặt của Lãnh Nhiên tái nhợt, hét lớn.

“Dạ.”

Lục Tử Viễn cũng ở bên trong phòng phẫu thuật, không kịp hỏi cái gì, tất cả mọi người đang vội vàng cứu Ninh Noãn Dương và đứa bé trong bụng cô.

Lãnh Nhiên là anh trai của cô, là anh ruột.

Năm đó cha là Lãnh Giang tiếp quản Thiên Tế Minh, mẹ bị kẻ thù vì trả thù hại chết. Cha vẫn luôn tự trách, cũng bắt đầu lo lắng an nguy của đứa con gái.

Lúc đó Lãnh Nhiên đã chín tuổi, mà đứa bé gái mới sinh ra không lâu.

Lãnh Giang nén đau đớn đặt con gái ở trước cửa Lăng gia, Lăng phu nhân bởi vì ngoài ý muốn, mất đi đứa con duy nhất, đến lúc này cũng không thể sinh con. Quả nhiên, vợ chồng Lăng gia rất thích Lăng Y Y, nhận nuôi cô, coi cô như là con gái của mình mà nuôi lớn.

Lãnh Nhiên ở lại Thiên Tế Minh, ở lại bên cạnh cha của mình.

Lãnh Nhiên và Lục Tử Viễn trở thành sư huynh đệ đồng môn, hoàn toàn là do Lãnh Nhiên cố ý sắp xếp. Bởi vì lúc đó, Lục Tử Viễn là vị hôn phu của Lăng Y Y.

Sau đó Lăng Y Y lại trở thành Ninh Noãn Dương, một lòng chỉ muốn em gái hạnh phúc, Lãnh Nhiên lựa chọn trầm mặc, chỉ cần cô sống tốt, ở bên cạnh ai cũng không sao. Nhưng mà Ninh Noãn Dương xảy ra tai nạn xe cộ, Lãnh Nhiên rất tức giận, anh cho là Đỗ Ngự Đình không bảo vệ tốt em gái của mình. Trong cơn tức giận, anh tuyên bố Ninh Noãn Dương phẫu thuật không có hiệu quả đã tử vong, hơn nữa che giấu chuyện long phụng thai, chỉ chừa lại cho Đỗ Ngự Đình một đứa con trai.

Anh mang Ninh Noãn Dương tới Canada, lần này đi liền đi năm năm.

Dĩ nhiên, Lãnh Nhiên thay đổi thân phận của Ninh Noãn Dương, anh trực tiếp đổi vợ chồng Lăng gia thì vợ chồng Ninh gia.

“Mẹ, chúng ta sẽ đi tìm ba sao?” Đỗ Vũ Sa vừa cắn kẹo ngọt, vừa đi về phía trước.

“Tiểu Đậu Sa, tối nay chúng ta đi tìm chỗ ở trước, nếu không tối nay chúng ta chỉ có thể ở ngoài đường.” Ninh Noãn Dương một tay xách hành lý, một tay dắt cô gái nhỏ, rất mệt mỏi.

Sớm biết sẽ không từ chối Lục Tử Viễn đưa cô đi.

“Mẹ, con cảm thấy ba rất tốt, chú không thể làm ba sao?” Sa Sa mở to mắt, bộ dáng tiểu đại nhân: “Mẹ xem, vóc người của chú Lục rất đẹp, hơn nữa lại có tiền, hơn nữa ba mẹ của chú cũng rất tốt.”

“Đỗ Vũ Sa, nếu như con muốn ăn kẹo ngọt, liền im miệng cho mẹ.” Ninh Noãn Dương thất bại hét lên, không biết con gái nghe ai nói những thứ này.

Lục Tử Viễn rất tốt, cô biết, nhưng mà cô lại không thích anh, mặc dù mấy năm qua, anh luôn vô tình hay cố ý bày tỏ, nhưng mà cô đã có con, làm sao có thể làm chậm trễ tiền đồ của người đàn ông độc thân hoàng kim nha!

Đỗ Vũ Sa ngoan ngoãn im miệng, vội vàng cắn kẹo ngọt, ăn xong kẹo ngọt, bé lại nói lời làm cho Ninh Noãn Dương phát điên: “Mẹ, nếu như mẹ muốn tìm ba cho con, nhớ tìm người cao ráo đẹp trai giàu có nha!”

“Đỗ Vũ Sa!” Đầu của Ninh Noãn Dương đầy hắc tuyến, đây là con cái nhà ai, tại sao trong đầu lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ là xem phim truyền hình với cô quá nhiều. Cô cúi đầu, lạnh lùng uy hiếp: “Sa Sa, con không im miệng, cẩn thận mẹ xách con về Canada, để cho con ở cùng ông ngoại.”

“Ôi ~ con không muốn.” Đỗ Vũ Sa lắc đầu, vội vàng lấy tay che miệng, bé mới không cần ở cùng ông ngoại! Ông ngoại luôn giành đồ ăn với bé, còn thích giành đồ chơi của bé, rõ ràng là rất có tiền, vẫn muốn giành với bé.

Bất quá, ông ngoại đối xử với bé rất tốt, còn có cậu, mỗi lần cậu mang bé ra đường, cũng sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho bé, hơn nữa còn lén giấu ở nhà, không để cho mẹ phát hiện, nếu như mẹ phát hiện, sẽ tức giận.


Bình Luận (0)
Comment