Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 111


Tuy Mặc Sơ biết cần phải dạy dỗ Tô San thật tốt, nhưng dùng phương thức này ngay chính bản thân cô là phụ nữ cũng muốn nôn gần chết.

Cô thật sự không biết tại sao những người đàn ông này lại nhìn nổi.

Hơn nữa còn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Bọn họ còn đang bàn bạc xem nên tính toán thế nào, xem lần sau chơi trò gì càng biến thái hơn nữa.

“Anh Chu, thật xin lỗi.

Tôi thật sự không nhìn được nữa.” Mặc Sơ phải đi toilet thôi, phải để cô đi nôn một hồi mới được.

Chu Tử Hồ nhìn qua cô, cũng mặc kệ cô rời đi.

Trong toilet, Mặc Sơ điều chỉnh lại cảm xúc một lúc, sau đó mới đi ra.

“Đúng rồi, cô Mặc à, nghe quản lý Âu nói danh sách thành viên nữ trong công ty của các người đều vô cùng trẻ trung xinh đẹp, hơn nữa có rất nhiều người đều có thân thể trong sạch.” Chưa chờ cô ngồi xuống thì Chu Tử Hồ đã hỏi.

Mặc Sơ hơi giật mình nói: “Anh Chu, một người có trong sạch hay không cũng không phải bởi thân thể của cô ấy mà dựa vào tấm lòng của cô ấy kìa.”

Những người đàn ông vui chơi ở đây hình như từng người đều không giàu thì quý, trên đầu của bọn họ luôn là ánh hào quang rực rỡ, nhưng tâm hồn của bọn họ lại cực kỳ dơ bẩn.

Chẳng lẽ những tên công tử có tiền này nghĩ sang trọng chính là thuần khiết hay sao?
“Tôi không có ôm ấp tình cảm cao cả như cô Mặc đây.” Chu Tử Hồ ngả ngớn không kìm chế được mà nhếch miệng nói: “Tìm một cô gái vừa trong sạch cả thân lẫn tinh thần cho tôi.”
“Được!” Mặc Sơ gật nhẹ đầu: “Sau khi tôi tìm được tôi sẽ gọi điện thoại hẹn thời gian gặp mặt với anh Chu, nếu anh Chu không còn gì khác thì tôi xin đi trước.”
Có lẽ biết Mặc Sơ sẽ không tham gia nên Chu Tử Hồ cũng không giữ cô lại.

Mặc Sơ đi ra khỏi khách sạn, cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, vì đang là mùa hè chói chang nên ánh nắng vẫn rất ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi uống một ngụm nước nhưng vẫn không nhịn được mà chạy tới bên cạnh thùng rác, nôn thốc nôn tháo một hồi.

Quyền Đế Sâm dừng xe lại bên cạnh, anh xuống xe, sải bước tới bên cạnh cô.

Ở bên cạnh có người đi qua thấy vậy thì nói: “Sao lại nôn dữ vậy? Có phải cô gái này mang thai không?”
Anh duỗi tay ra vuốt nhẹ lên lưng cô: “Đỡ hơn chút nào không?”
Mặc Sơ cầm khăn tay lau sạch miệng, rồi nhìn lại anh.

Mặc dù Quyền Đế Sâm cũng là người giàu có, nhưng anh là hóa thân của sự chính trực, anh cũng là người làm việc điên cuồng, chưa từng lây nhiễm những thói quen kia, điều này khiến Mặc Sơ thấy anh vẫn còn khá tốt.

“Tôi không sao.” Mặc Sơ lắc đầu.

Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm cô: “Có phải có hay không?”

“Sao được chứ.” Mặc Sơ cười nói.

Quyền Đế Sâm hơi không vui: “Sao lại không thể?”
Dĩ nhiên đúng là ngay từ đầu cô đã uống thuốc tránh thai, nhưng cũng không phải không có khả năng mang thai.

Mặc Sơ biết anh không thích cô uống thuốc tránh thai, nên cũng không muốn chọc anh nổi giận.

“Cách chơi đùa của họ khiến tôi chịu không nổi.” Mặc Sơ nói nhỏ, cô mấp máy môi vài lần nhưng cũng không nói nên lời: “Bọn họ, bọn họ thật sự là quá đáng rồi.”
Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm cô: “Vẫn đi được chứ? Có cần tôi ôm cô lên xe không?”
“Tôi có thể đi được.” Mặc Sơ gắng gượng đi vài bước, vào trong xe của anh: “Thật sự không biết sao đều là những công tử nhà giàu có, nhưng giữa họ và anh lại có khác biệt lớn đến thế.”
Quyền Đế Sâm khởi động xe: “Phần lớn đều là những học sinh nữ nghèo khó, cách họ lựa chọn đường đi cũng khác biệt.”
“Anh biết bọn họ đang chơi cái gì à?” Mặc Sơ nhìn anh.

Quyền Đế Sâm gật nhẹ đầu: “Từng nghe nói.”
Mặc Sơ thở dài một hơi: “Nhưng anh thật sự không giống vậy.”
Quyền Đế Sâm không nói tiếp cái gì, đóng cửa xe rời đi.

“Tôi phải về công ty.” Mặc Sơ nói: “Cảm ơn.”
Quyền Đế Sâm đưa cô về, rồi cùng cô tiến vào công ty: “Sao anh cũng vào nữa?”

“Tôi đi tìm Triển Lê Hàn.” Quyền Đế Sâm nói.

Mặc Sơ cho rằng họ có công việc cho nên không hỏi tiếp.

Cô về tới công ty thì bắt đầu làm việc.

Bởi vì Quyền Đế Sâm đi cùng với cô cho nên mấy người Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mễ cũng không dám nói cái gì.

Quyền Đế Sâm trực tiếp đi vào bên trong văn phòng Tổng giám đốc của Triển Lê Hàn, Triển Lê Hàn thấy Quyền Đế Sâm tiến vào, trái lại có hơi bất ngờ: “Tổng giám đốc Quyền, sao lại đích thân tới đây? Mời ngồi.”
Quyền Đế Sâm và anh ta ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, ngay lập tức có thư ký đưa cà phê tới, Quyền Đế Sâm vừa uống vừa nói: “Tư chất tiểu tư sản của tổng giám đốc Triển vẫn còn rất cao mà.”
“Tổng giám đốc Quyền à, tôi chỉ uống cà phê phân chồn thôi mà, sao lại thành tư chất tiểu tư sản rồi.” Triển Lê Hàn nở nụ cười:
“Ngày mai lễ cưới sẽ diễn ra, tổng giám đốc Quyền còn muốn bổ sung chi tiết gì trong hôn lễ sao?”
Quyền Đế Sâm vẫy tay: “Cái này cũng không phải phương diện công việc của Mặc Sơ, kinh nghiệm sống của cô ấy chưa nhiều, khó tránh khỏi vẫn chưa hiểu hết những mặt tối của tình người.

Khi tổng giám đốc Triển sắp xếp công việc hy vọng có thể suy xét thêm.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Triển Lê Hàn đã nhìn ra được Quyền Đế Sâm đối xử khác biệt với Mặc Sơ từ lâu, giờ phút này thấy anh tự mình tới cửa quan tâm Mặc Sơ: “Mặc Sơ rất có tài cũng rất hiền lành, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tất nhiên sẽ thành người tài.”
Đối với Triển Lê Hàn mà nói, cho dù Quyền Đế Sâm có tỏ thái độ gì với Mặc Sơ, nhưng đối với chuyện làm ăn của gia tộc vẫn cần một khách hàng lớn như Quyền Đế Sâm, nên Triển Lê Hàn vô cùng hài lòng.

Sau khi Quyền Đế Sâm đi về, Ân Phi Âm lập tức đi tới văn phòng Mặc Sơ, Mặc Sơ vẫn còn đang nôn khan, cô phải uống một hớp nước để đè xuống.

“Ôi, chẳng mấy chốc cô Mặc phải nghỉ để sinh rồi sao?” Ân Phi Âm châm chọc cô: “Mang thai con ai thế nhỉ?”
Mặc Sơ không để ý tới cô, Ân Phi Âm lại tới gõ bàn của cô: “Xem thường cấp trên à?”
“Công ty có quy định xem thường cấp trên sẽ vi phạm luật lệ gì à?” Mặc Sơ chế giễu lại, Ân Phi Âm cố ý đưa đơn làm ăn của Chu Tử Hồ cho cô, chính là vì để cô cố gắng hết tâm sức.


“Cô!” Ân Phi Âm trừng mắt nhìn cô: “Ít nhất việc cô xem thường cấp trên, có thể đủ để khai trừ cô rồi.”
Lúc này Mặc Sơ mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Cô cho rằng mình là tòa án sao? Xem thường tòa án thì sẽ bị đuổi khỏi phiên tòa à? Cô cũng xem phim TVB nhiều quá rồi đấy.”
Ân Phi Âm thấy thái độc Mặc Sơ kém như vậy thì nói: “Mặc Sơ, tôi cảnh cáo cô, cô còn nói chuyện như vậy tôi sẽ lập tức cho người ở bộ phận nhân sự kết toán lương cho cô ngay đấy.”
“Tôi phạm tội gì hả?” Mặc Sơ chậm rãi cong môi: “Một cấp trên không nhận được kính trọng của cấp dưới, đủ để chứng minh người đó không phải là một cấp trên tốt.”
Hôm nay cô đang rất tức giận, mà Ân Phi Âm này lại cứ muốn chọc tới cô.

Ân Phi Âm gần như càng giận dữ hơn, kết quả lại nghe thấy ba tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp“ vang lên.

Tiếng động này vang lên, không chỉ Ân Phi Âm mà ngay cả Mặc Sơ cũng đều nhìn qua.

Hai người không ngờ lại là Triển Lê Hàn tới.

“Tổng giám đốc Triển.” Ân Phi Âm không ngờ Triển Lê Hàn lại nghe được, không chỉ nghe mà anh còn vỗ tay.

Anh vỗ tay có ý là lời Mặc Sơ nói đúng sao?
Triển Lê Hàn nhìn Ân Phi Âm đang cố ý gây sự nói: “Nếu một cấp trên không nhận được sự tôn kính của nhân viên, thì người đó không phải là một cấp trên tốt.

Nếu một cấp trên không biết phân công công việc cũng không phải là một cấp trên hợp quy cách.

Mặc Sơ vẫn còn công việc trên tay, ngày mai tổng giám đốc Quyền sẽ kết hôn, cô còn sắp xếp công việc bên Chu Tử Hồ cho Mặc Sơ.”
Ân Phi Âm lập tức ngụy biện nói: “Đó là vì năng lực làm việc của Mặc Sơ mạnh, tôi nghĩ Chu Tử Hồ nhất định sẽ hài lòng.”.

Bình Luận (0)
Comment