Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 144


Mặc Sơ đang ngồi trên xe thì Mặc Chiêu Đệ chạy đến.

Cô ta nhìn thấy Quyền Đế Sâm cũng có mặt ở đó thì có phần sợ hãi, lần trước bị Quyền Đế Sâm cho một bạt tai, đến tận bây giờ mà cô ta vẫn cảm thấy đau.

"Chị." Mặc Chiêu Đệ không dám láo xược trước mặt Quyền Đế Sâm, mặc dù cô ta không tình nguyện chút nào nhưng vẫn đi đến trước mặt hai người họ bằng vẻ hèn nhát: "Em nghe nói chị đang tìm Tử Mạnh."
"Mẹ nói với chị là mẹ nhìn thấy một cậu bé trông rất giống Tử Mạnh." Mặc Sơ trả lời: "Nhưng chị vẫn chưa xác minh được."
Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Chuyện năm đó là em sai."
Mặc Sơ nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu nhưng không nói gì cả.

Sau đó cô tựa đầu vào ghế, đưa mắt nhìn về phía khác.

Chuyện đau buồn đã cũ, sao bây giờ phải nhắc lại làm gì?
Cô không muốn nhắc đến chuyện đã qua nên chỉ nói với Quyền Đế Sâm bằng giọng dịu dàng: "Đế Sâm, chúng ta đi thôi."
Quyền Đế Sâm nghe cô nói vậy thì lái xe rời đi.

Sau khi quay về bệnh viện, Mặc Chiêu Đệ nhìn người bố bị bại liệt, đang nằm bất động trên giường và người mẹ luôn một lòng chăm sóc chồng của mình thì nhìn thoáng qua Trần Chân Dao bằng vẻ lạnh lùng: "Con đã tìm Mặc Sơ rồi cầu xin chị ta theo lời mẹ rồi, chị ta nói là chị ta cũng chưa xác minh được chuyện này, mẹ cũng đừng ôm hy vọng gì cả."
Trần Chân Dao giậm giậm chân: "Con đó, lúc đó là do con không đưa Tử Mạnh đi cùng, sau đấy lại còn về nhà tố cáo, nói là Mặc Sơ làm lạc mất thằng bé, hại Mặc Sơ bị đánh cho một trận nên thân.

Mãi đến bây giờ mới có cơ hội tìm lại Tử Mạnh mà con vẫn còn nói châm nói chọc như vậy cho được."

"Chẳng phải là sau này bố mẹ cũng đã nhận nuôi thêm một đứa con trai rồi à?" Mặc Chiêu Đệ cười lạnh lùng: "Không phải bố mẹ đều coi đứa con nuôi ấy là Tử Mạnh rồi à, bây giờ còn tìm Tử Mạnh thật làm gì?"
"Dù sao cũng là nhận nuôi, có thể so sánh với con ruột được không?" Trần Chân Dao vươn tay chọc mạnh vào đầu Mặc Chiêu Đệ.

Nhưng cô ta vẫn buông lời mỉa mai: "Mặc Sơ cũng là con nuôi thôi mà, mẹ để ý làm gì."
"Bây giờ thì không giống lúc xưa nữa, giờ nó đã lấy được người đàn ông có tiền có quyền nhất thành phố này rồi.

Quyền Đế Sâm là ai hả? Cậu ta giậm chân một cái thôi là cũng đủ để làm thành phố này rung chuyển ba phần rồi.

Nếu cậu ta đồng ý giúp nhà chúng ta thì đừng nói đến chuyện nhà ta có thể trở nên giàu có mà có khi còn vươn lên được giai cấp trung lưu ấy chứ." Trần Chân Dao nói: "Con ơi là con, con phải xem xét thời thế đi, bây giờ Mặc Sơ đã không còn là Mặc Sơ của trước kia nữa rồi, chúng ta không thể mắng chửi nó được nữa mà ngược lại phải đối xử thật tốt với nó."
Mặc Chiêu Đệ vẫn không phục, Mặc Sơ là cái quái gì, sao cô ta có thể cưới được một người đàn ông tốt đến vậy cơ chứ?
"Còn nữa, con phải tranh thủ tạo mối quan hệ tốt với Mặc Sơ đi nhé, nói không chừng nó sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông có tiền có quyền như Quyền Đế Sâm đấy.

Đến lúc đó không phải là con sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ trong một đêm thôi à? À đúng rồi, mẹ nghe bảo Thị trưởng Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm là anh em tốt với nhau đấy, trông cậu ta cũng anh tuấn, điển trai lắm, lại còn làm chức to.

Đúng là tốt quá mà." Trần Chân Dao đã đạt đến sự ảo tưởng vô tận rồi.

Mặc Chiêu Đệ cũng nghĩ ngợi: "Đúng thế, Cố Thị trưởng đúng là rất đẹp trai."
Nếu Cố Trạch Dã biết hai mẹ con nhà này nghĩ về mình như vậy thì có khi sẽ tức đến mức ói ra máu ấy chứ.


Bên bờ biển.

Mùa hạ bên bờ biển, gió thổi tới mang theo vị nước biển mằn mặn.

Sóng vỗ lên bờ biển làm nổi lên từng đợt sóng trắng xóa, lướt qua bờ cát mềm mại khiến bãi biển phẳng lặng như một tấm gương.

Mấy đàn hải âu bay là là trên mặt biển đang hát nghêu ngao vài bài, trời chiều lặn trên biển như một quả cầu lửa đang tiếp tục rơi xuống.

Những đám mây ngũ sắc phía chân trời muôn màu muôn vẻ, đường chân trời như được dát một lớp vàng.

Mặc Sơ lấy một chiếc tủ lạnh nhỏ từ trong xe ra, bên trong có cánh gà, cà tím, ngô, ớt, rau hẹ và rất nhiều thứ khác.

Cô đốt lửa lên, vì than dính vào mặt, mồ hôi chảy ra nên khi cô lấy tay lau qua thì khuôn mặt nhỏ nhắn đen kịt lại.

"Wow, ông Quyền này, chúng ta ăn gì trước đây?" Mặc Sơ liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm nhàn hạ trên một chiếc ghế cạnh bờ biển.

Quyền Đế Sâm rơi vào trạng thái thoải mái hoàn toàn, anh nhìn chiều tà rơi xuống phía đường chân trời, bên tai nghe tiếng hải triều mênh mông vỗ vào bờ, lúc thủy triều lên xuống cũng là thời điểm những con chim mệt mỏi trở về tổ.

Quyền Đế Sâm nhìn thoáng qua một cách hờ hững thì trông thấy vẻ mặt buồn cười của người phụ nữ ở đối diện mình.


Anh lấy điện thoại ra, hướng về phía cô rồi chụp "tách" một cái.

"Ông Quyền, anh không nói muốn ăn gì mà lại còn chụp ảnh em làm gì thế hả?" Mặc Sơ ngước mắt lên trông rồi cười rộ lên, lúc cô cười, đầu mày đuôi mắt đều cong cong, đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy ý cười.

"Chưa bao giờ đẹp đến vậy." Khóe môi của Quyền Đế Sâm cũng không nén nổi nụ cười.

Mặc Sơ hỏi mà anh không trả lời nên cô tự mình nướng mấy bắp ngô, hai xâu cánh gà, hai quả cà tím, mấy nhúm rau hẹ.

Và dĩ nhiên là mỗi người một phần.

Cô lấy bia trong tủ lạnh ra, xem xem nó đã đông cứng thành hình thù gì rồi.

Mùa này mà không ăn đồ nướng, nhấm nháp tí bia thì sao còn gọi là mùa hạ.

Mặc Sơ ngắm nhìn anh: "Ông Quyền, anh không động chân động tay, bớt thú vị đi bao nhiêu."
Quyền Đế Sâm đặt điện thoại xuống: "Anh còn tưởng em giỏi mấy chuyện này lắm chứ."
"Cái này còn không phải vợ chồng chung tay làm thì lúc ăn sẽ thấy ngon hơn rất nhiều à?" Mặc Sơ vừa đảo mấy cái cánh gà trên tay vừa đáp.

Thế mà Quyền Đế Sâm lại nói một câu ý tứ sâu xa vô cùng: "Để anh hưởng thụ cảm giác được bà Quyền hầu hạ, chăm sóc một chút đi."
“Thôi được rồi.”
Mặc Sơ ân cần đáp, cô đặt đồ vừa nướng xong vào một cái mâm rồi bưng đến cái bàn nhỏ cạnh chỗ anh nằm.


Sau đó cô lấy hai chai bia ra, dưới nhiệt độ nóng ran của mùa hạ, hai chai bia vừa ra khỏi tủ lạnh mà đã có cảm giác như đang đổ mồ hôi.

Có một người phụ nữ mặc bikini đứng cạnh Quyền Đế Sâm rồi bắt đầu uốn éo thân hình, có thể là vì thấy Quyền Đế Sâm có vóc người chuẩn, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai lại có khí chất vô cùng quý tộc nên cô ta bắt đầu nháy mắt đưa tình để quyến rũ người đàn ông này.

"Anh này, mấy món này trông ngon thật đấy!" Người phụ nữ đó cúi người xuống, để mặc cho rãnh áo rũ xuống, hai gò bồng nóng lòng muốn nhảy ra ngoài.

Quyền Đế Sâm chỉ chỉ Mặc Sơ đang ngồi một bên: "Vợ tôi làm đấy."
Lúc này, trên mặt Mặc Sơ đang dính đầy than nên che lấp đi khí chất xinh đẹp tự nhiên của cô.

Người phụ nữ mặc bikini đó hất hất lọn tóc xoăn được uốn nhuộm kĩ càng: "Tôi tên là Isa, hân hạnh được làm quen với anh."
Isa hoàn toàn không để ý đến người tên là Mặc Sơ đang ở bên cạnh: "Tôi là người mẫu, còn anh?"
"Tôi làm việc trong lĩnh vực tài chính." Quyền Đế Sâm trả lời bằng giọng hờ hững.

Mặc Sơ tách hạt ngô ra rồi đút cho Quyền Đế Sâm ăn, người đàn ông này thừa biết đối phương bắt chuyện là để dụ dỗ mình mà lại ngang nhiên trò chuyện như vậy.

Mà người phụ nữ này cũng sính ngoại thật đấy, rõ là người Trung Quốc mà cứ phải lấy một cái tên nước ngoài, chẳng lẽ người mẫu nào cũng có đức tính như vậy à?
Isa vội vàng nói: "Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại được không?"
Quyền Đế Sâm nhìn thoáng qua Mặc Sơ, cô hiểu ý ngay nên đáp lời: "Cho tôi số điện thoại của cô là được, nếu chồng tôi muốn thì anh ấy sẽ gọi điện cho cô, còn nếu anh ấy không gọi thì chắc là do dáng người của cô không đủ đẹp để anh ấy thích."
Isa không ngờ là Mặc Sơ lại nói vậy, cô ta hừ giọng: "Dáng người của tôi không chê vào đâu được đâu."
"Công ty của chồng tôi đang tuyển người mẫu ngực, cô thấy bản thân có thích hợp không?" Mặc Sơ cười nói..

Bình Luận (0)
Comment