Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 171


Mặc Sơ nghe thấy Quyền Thịnh Quốc đã qua cơn nguy kịch, cô cũng lặng lẽ rời đi.

Quyền Đế Sâm cũng đi đến phòng bệnh VIP, bác sĩ và y tá rời khỏi đó, Quyền Thịnh Quốc vẫn chưa tỉnh lại, Quyền Đế Sâm thấy chỉ có Tả Điện Vũ ở đó, anh hỏi: “Mặc Sơ đâu?”
“Đi rồi.” Tả Điện Vũ cũng nhìn thấy giữa hai người có vết rách, anh ta nói: “Tổng giám đốc Quyền, vừa rồi lúc tôi tới, bà Quyền vô cùng lo lắng cho ông nội Quyền.”
Đương nhiên Quyền Đế Sâm biết, Mặc Sơ rất lương thiện.

“Anh về xử lý chuyện của công ty trước đi, tối nay tôi sẽ ở cùng ông nội.” Quyền Đế Sâm nói.

“Vâng!” Tả Điện Vũ ở bệnh viện nửa ngày, anh ta cũng có rất nhiều công việc chồng chất.

Quyền Đế Sâm thấy ông nội vẫn chưa tỉnh lại, anh canh giữ bên cạnh ông nội.

Trong khách sạn.

Hai cơ thể đang không ngừng dây dưa như rắn, người phụ nữ có vóc người đầy đặn của phụ nữ Âu Mỹ, xương chậu ngực lớn, thế nhưng vóc dáng cũng không tính là cao.

Người đàn ông thì mồ hôi đổ như mưa, chỉ hận không thể đến chết mới nghỉ với người phụ nữ này, âm thanh trong phòng vẫn luôn không dừng lại.

Người phụ nữ đặc biệt lớn tiếng, người đàn ông cũng vô cùng thỏa mãn.

“Sáu năm rồi, kỹ thuật của anh vẫn không thụt lùi.” An Ngôn vén mái tóc dài, thở dốc nói.

Quyền Đế Đình cười một tiếng: “Sáu năm qua, cái này của em không có người đàn ông khác.”
“Tôi có hay không anh không kiểm tra được sao?” An Ngôn quyến rũ cười một tiếng.


Quyền Đế Đình hừ một tiếng: “Vợ như em, có lúc nào tách khỏi đàn ông được?”
“Dù sao anh cũng không quan tâm.” An Ngôn nằm thoả mãn, nói: “Giống như tôi cũng không quan tâm anh có bao nhiêu phụ nữ vậy.

Quyền Đế Đình, anh nói xem, anh đã lên giường cùng với bao nhiêu phụ nữ, e rằng anh cũng không nhớ đúng không?”
Quyền Đế Đình vỗ eo cô ta một cái: “Nghe nói, Quyền Đế Sâm thật sự trở về thành phố S, cách này của em cũng không tệ.

tại sao không lên giường học tập với anh ta?”
“Tôi và anh ấy có lên hay không cũng không phải chuyện liên quan tới anh.” An Ngôn cười nói: “Dù sao thì, tôi không muốn anh ta thấy hai đứa con của Mặc Sơ.

Quyền Đế Sâm là người nhạy bén như thế, vừa thấy được chắc chắn sẽ nghĩ ra.

Tôi bảo anh chọc Quyền Thịnh Quốc một chút, anh không chọc ông ta tức chết đó chứ?”
Quyền Đế Đình không hề để ý: “Từ trước tới giờ ông ta không công nhận mẹ của tôi, cũng không thừa nhận tôi, chọc ông ta tức chết cũng có liên quan gì tới tôi?”
An Ngôn gật đầu: “Anh ác ghê.”
Quyền Đế Đình nhìn cô ta một cái: “Ông ta cũng sẽ không thừa nhận cô, ông ta rất thích Mặc Sơ.”
“Vậy hãy để ông ta đi chết đi.” An Ngôn hung tợn nói.

Hai người ăn nhịp với nhau, Quyền Đế Đình đi gặp Quyền Thịnh Quốc, nói một nói, chọc giận Quyền Thịnh Quốc phải nhập viện.

Ban đầu Quyền Đế Sam bay đến New York, cuối cùng chỉ có thể chuyển máy bay về thăm ông nội.

Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.

Một mình Mặc Sơ ở công ty làm thêm giờ, sau giờ ăn trưa cô vẫn luôn ở bệnh viện, lúc cô quay về mua đại một gói bánh quy các loại ở dưới lầu công ty, đến công ty vừa ăn vừa xử lý email.

Chờ cô giải quyết xong phát hiện đã gần mười hai giờ.

Cô mệt mỏi cũng không muốn về nhà.

Dù sao nhà cũng chỉ có một mình cô, hai đứa nhỏ cũng không ở nhà, cô và Quyền Đế Sâm cũng đã tách ra.

Một khi nghĩ đến chuyện này, lòng cô lại thấy chua chát.

Quyền Đế Đình trở về một cái, thật sự xảy ra rất nhiều chuyện.

Cô và Quyền Đế Sâm chia tay, ông nội Quyền cũng tức giận nhập viện.

Thế nhưng cũng may, ông nội Quyền đã qua cơn nguy kịch.

Mặc Sơ vừa nghĩ vừa uống nước, ăn bánh quy.

Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên.


Cô nhìn một cái là Quyền Đế Sâm gọi tới.

Cô có chút bất ngờ, sao anh lại gọi điện thoại cho cô?
Cô ngây ngốc một chút, mới ấn nút trả lời: “Ngài Quyền.”
“Xuống đây.” Anh lời ít ý nhiều nói ra hai chữ, đó là cách mà anh luôn luôn ra lệnh.

Mặc Sơ cảm thấy người này thật sự bá đạo quá mức, sao anh biết cô ở nơi này, anh cứ như thế gọi cô xuống lầu.

“Em ngủ rồi.” Cô nói.

Cô đúng thật là mệt mỏi cả một ngày, dù lúc này có hơi đói, cô cũng không muốn về, cô lên sô pha ngủ tạm một đêm vậy.

Quyền Đế Sâm hừ một tiếng: “Anh không biết ở công ty em còn có chỗ ngủ đấy!”
Mặc Sơ ngạc nhiên.

Cô chạy tới bên cửa sổ, thấy xe anh đang đợi dưới lầu, anh dựa vào cạnh cửa, cơ thể cao lớn.

Dưới bóng tối bao phủ, vẫn cao lớn hùng vĩ.

Cô không ngờ anh lại tới công ty của cô.

Mặc Sơ cầm túi xách của mình, đi xuống dưới lầu, tới cạnh xe của anh.

“Lên xe.” Vẫn là hai chữ vô cùng đơn giản.

Mặc Sơ yên lặng lên xe, cô cũng không hỏi anh đi đâu, dù sao người đàn ông này bá đạo như thế, cô không hỏi anh chắc chắn sẽ không nói.

Xe lát đến một gian thực phẩm lớn, ở thành phố S, những gian hàng ăn uống cũng là một kiểu đặc sắc.

Lúc này, khách sạn và tiệm cơm lớn cũng đã đóng cửa từ sớm.


Thế nhưng những gian hàng ăn uống này lại vô cùng thịnh hành.

Quyền Đế Sâm gọi tôm và cháo lươn vàng, gọi thêm một ít chân vịt ngâm nước muối để ăn.

Mặc Sơ đói, cô rửa tay rồi cầm một cái chân vịt lên bắt đầu ăn.

Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái, còn nói đang ngủ, rõ ràng là đang đói.

“Ông nội tỉnh chưa?” Mặc Sơ hỏi anh.

“Đã tỉnh lại.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Chuyện hôm nay, em có lòng.”
Mặc Sơ cố gắng dùng vẻ mặt ung dung ở chung với anh: “Khi ấy em đang ở nhà hàng, đó là chuyện em nên làm.

Còn nữa, em không biết Quyền Đế Đình nói gì., nếu như anh ta nói đến quan hệ giữa em và anh ta chọc ông nội tức giận té xỉu, em cũng cảm thấy áy náy.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Quyền Đế Sâm hừ lạnh một tiếng: “Từ trước tới nay cậu ta chưa từng để tâm đến em.”
“Em không có ý đó.” Mặc Sơ thấy anh không vui, cô vội vàng giải thích: “Ý của em là, em và anh ta đã từng có quan hệ, lỡ ông nội biết sẽ mất hứng.”
Quyền Đế Sâm vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô: “Quyền Đế Đình vẫn luôn lạm tình mê gái, em nhất quyết phải ghép chung với cậu ta sao?”
“Em nào có ý như thế.” Mặc Sơ lắc đầu, trong miệng cô vẫn còn gặm chân vịt, nói chuyện cũng không quá rõ, thế nhưng vẻ mặt cũng nói lên cô ghét Quyền Đế Đình thế nào: “Em ghét anh ta, sao có thể ở cùng với anh ta.”
“Thế sao lại dọn khỏi nhà?” Quyền Đế Sâm cho là cô muốn xây dựng gia đình lại với Quyền Đế Đình.

Mặc Sơ nhìn anh: “Anh là anh trai của anh ta, con của em lại là con của anh ta, mặc dù từ trước tới nay em chưa từng ở cùng anh ta, thế nhưng bây giờ làm tổn hại đến danh dự của anh, một khi chuyện này truyền ra ngoài, anh làm thế nào? Em không muốn để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh.

Chi bằng chúng ta sớm kết thúc, như thế chuyện cũng không bị làm lớn.”
Quyền Đế Sâm vừa nghe cô nhắc tới con, anh nghiêm túc nói: “Nếu đã đồng ý đã đến thăm con, sao sáng em lại không đi?”.

Bình Luận (0)
Comment