Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 238


Liên quan đến công việc của cô, Mặc Sơ cũng không sợ cho Quyền Đế Sâm xem, cô nghĩ anh giỏi văn giỏi võ trên trời dưới đất tinh thông mọi thứ, cái gì anh cũng biết hết!
Quyền Đế Sâm mở laptop ra, anh nhìn một cái là hiểu luôn.

Anh đưa tay bế Mặc Hàm, sau đó đi về phía thư phòng: "Daddy đã làm xích đu cho con rồi đấy, con có muốn luôn bây giờ không?"
"Muốn!" Mặc Hàm lập tức vui vẻ không thôi.

Đây là xích đu mà Quyền Đế Sâm tự tay làm, đồ chơi mà anh cho công chúa nhỏ, không có gì ý nghĩa hơn so với việc anh tự tay chế tạo cho cô bé.

Anh bế công chúa nhỏ đến bên xích đu, bên cạnh chiếc xích đu còn được anh trồng rất nhiều huân y thảo, cả cái xích đu được bọc bằng túi rơi lavender màu tím, đặc biệt là từ thư phòng tầng hai nhìn qua, giống như một hải dương lãng mạn vậy.

Mặc Sơ đứng bên cửa sổ thư phòng, ngắm nhìn hai bố con đang ở bên cạnh chiếc xích đu, con gái ngồi trên xích đu, Quyền Đế Sâm đứng đằng sau cô bé, anh đưa tay ra đẩy nhẹ, Mặc Hàm liền bồng bềnh ở trên xích đu.

Chiếc xích đu càng lên cao, tiếng cười của đứa bé càng cao.

Nụ cười trên gương mặt Mặc Hàm, cũng giống như một bông hoa nhỏ, mặc sức nở rộ.

Trái tim Mặc Sơ dường như cũng theo chiếc xích đu bay lên, bay lên trời xanh vẫy tay với mây trắng, quan sát mặt đất, thấp thoáng một mảnh trăm hoa đua nở.


Cô nhìn hình ảnh hai bố con vui mừng rộn rã, cô cũng không dời được mắt, cô không muốn làm việc nữa, thế là cứ nhìn bọn họ cùng chơi đùa như thế, cũng là một loại hạnh phúc.

Quyền Đế Sâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Sơ đứng bên cửa sổ tầng hai.

Ở nhà, cô khá tùy ý, cô để tóc dài xõa xuống tự nhiên, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lúc anh ngẩng đầu lên, cô cũng nhìn anh.

Ánh mắt của hai người va vào nhau, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô xuống chơi cùng.

Công việc là thứ mãi mãi cũng không làm hết, khi làm việc, đã có chuyện vui thì cũng có chuyện phiền lòng.

Mặc Sơ bỏ công việc trên tay xuống, cô cũng đi vào vườn hoa, Mặc Hàm gọi cô: "Sơ Sơ, ngồi cùng đi!"
Vì thế, hai cô gái một lớn một nhỏ đã cùng ngồi trên chiếc xích đu, bàn tay tay của Quyền Đế Sâm để ở trên lưng Mặc Sơ: "Bắt đầu nào, sắp bay cao rồi!"
"Tôi muốn bay cao hơn, nhảy múa như cuồng phòng..." Mặc Hàm hát, giọng nói của cô bé non nớt, lúc chuyên tâm hát bài hát nhạc Rock, khí thế lắm!
Mặc Sơ cũng bật cười, cô ngồi cùng con gái, được chồng đẩy lên cao, thật là hạnh phúc.

Cô nhớ lại lúc nhỏ, cô và Mặc Chiêu Đệ cùng chơi đùa, toàn là cô đẩy cho Mặc Chiêu Đệ, không đế lượt cô ngồi xích đu.

Mặc Hi chạy tới: "Hàm Hàm, đi, đi chọi dế đi!"
"Woa!" Mặc Hàm hưng phấn lắm: "Daddy, bố và mẹ ở đây lãng mạn đi! Con và Hi Hi đi chọi dế đây!"
Hai đứa trẻ cầm mỗi đứa một cái bình, chứa dế mà chúng tự tìm, cũng không quan tâm bò lên cỏ, chơi rất vui.

Mặc Sơ ngồi trên xích đu, cô nhìn Quyền Đế Sâm vẫn đang "làm ** li": "Anh có muốn ngồi một lát không, em đẩy cho anh?"
Quyền Đế Sâm lại cực kỳ bá đạo nói: "Chuyện này chỉ có anh chủ đạo!"
Mặc Sơ cười tít mắt, nào có ai lại nói chuyện làm ** li nói đến ngọt ngào như này chứ: "Hồi nhỏ em rất muốn ngồi một lúc, nhưng, toàn làm ** li, toàn là em đẩy cho Mặc Chiêu Đệ..."
Quyền Đế Sâm vươn bàn tay to dày ra, đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô, sau này, anh sẽ làm cho cô.

"Chuyện của Chu Hoa Hủy, có cần anh giải quyết không?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.

Mặc Sơ lắc đầu: "Tôi tự làm cho!"1
Anh cũng buông tay, để cô trưởng thành.

"Đúng rồi, em muốn hỏi..." Mặc Sơ đỏ mặt: "Cái đó thật sự là có nghiện như thế à?"
Thực ra nửa tháng, Chu Hoa Hủy đã tìm mười người đàn ông khỏe mạnh cường tráng làm với cô ta, đúng là cô ta đều đã có được cảm giác sung sướng trên người những người đàn ông khác nhau.


Nhưng mà, người ta thì thảm rồi, trở thành đối tượng trêu đùa của cô ta!
Quyền Đế Sâm mỉm cười, môi mỏng của anh cũng nhếch lên một độ cong gợi cảm: "Em nói người nghiện dục?"
Mặc Sơ gật đầu, thực ra cô không dám tưởng tượng còn có người thành nghiện, lấy cô ra nói thì mỗi lần cô và Quyền Đế Sâm trải qua cuộc sống vợ chồng, đều sẽ muốn cô nửa cái mạng nhỏ của cô.

Làm sao cô thành nghiện được? Cô còn sợ anh muốn quá nhiều quá nhanh ấy.

Quyền Đế Sâm nâng má đỏ của cô lên, xấu hổ thế này, sao lại thảo luận với anh cái vấn đề này cơ chứ?
Anh nói: "Đây chỉ là một loại bệnh, nó giống với các loại bệnh khác, cần tiến hành điều trị trên mặt sinh lý và tâm lý.

Nhưng mà, ở nước chúng ta, tình dục, chuyện này vẫn không thể giống như các nước phương tây, tán gẫu bình thường như ăn cơm, hiện giờ, người ở rất nhiều nước nói về tình dục thì vẫn đỏ mặt.

Ví dụ..."
Lúc này, anh dựa sát vào cô, cái trán của hai người cụng vào nhau, anh mới nói tiếp: "Ví dụ như bà Quyền, đang nói cái này cũng sẽ đỏ mặt!"
Mặc Sơ vươn tay ra đấm vào ngực anh, cô cũng không phải người phương tây, tất nhiên là không thể nói bình thường như ăn cơm rồi!
Nhưng mà, anh thích bà Quyền như thế này, là đủ rồi.

Mặc Sơ nhìn anh: "Thực ra, người giống như Chu Hoa Hủy, có thể chữa khỏi, đúng không! Nhưng mà, phải điều trị trên cả hai mặt sinh lý và tâm lý, cũng phải có sự bền lòng đi làm một chuyện mới được! Ngày mai em lại nói chuyện với cô ấy vậy!"
Bàn tay to của Quyền Đế Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ của Mặc Sơ: "Chưa chắc cô ấy đã cảm kích em!"
"Đúng vậy!" Mặc Sơ gật đầu, giống như hôm nay, Chu Hoa Hủy hùng hổ nói, cô ta muốn với Quyền Đế Sâm vậy.

Nhưng mà, sao Mặc Sơ có thể để cho người phụ nữ khác ngủ với chồng mình cơ chứ?
...!
Công ty tổ chức hôn lễ.


Sau khi Mặc Sơ đến cơ quan, cô lập tức gọi điện cho Chu Hoa Hủy, nhưng mà, điện thoại của cô ta đã tắt máy.

Mặc Sơ đã tìm ra địa chỉ mà Chu Hoa Hủy cung cấp cho công ty, khi cô đang chuẩn bị đi ra cửa cổng ty thì Kiều Thanh Du chạy tới: "Mặc Sơ, cậu đi đâu? Tớ đã hỏi được rồi, theo như đồng nghiệp tớ nói, chính nhân viên trong công ty các cậu đã tiết lộ tư liệu."
"Tớ cũng đoán vậy, bằng không người ngoài thì có ai lại làm chuyện này chứ?" Mặc Sở hiểu, đây đều là đấu đá lợi ích giữa đồng nghiệp.

Kiều Thanh Du nói: "Nhưng mà, dù tớ có hỏi như thế nào, anh ta cũng không chịu nói cụ thể ai đã tiết lộ tư liệu!"
"Bây giờ tớ phải đi tìm Chu Hoa Hủy trước đã, cậu có muốn đi cùng không? Sau đó tớ và cậu cùng đi gặp đồng nghiệp của cậu!" Mặc Sơ nói.

"Được!" Kiều Thanh Du gật đầu.

Bởi vì ngày ngày ở bên ngoài chạy tin, Kiều Thanh Du ăn mặc như con trai vậy, áo phông quần bò, cộng thêm tóc ngắn, không ngực không mông, lại đeo đeo mắt kính lạnh lùng.

Cô ấy ấy thấy Mặc Sơ lái một chiếc Maserati ra, cô ấy trợn tròn mắt: "Mặc Sơ, cậu nói tiền lương của cậu bao nhiêu một tháng?"
"Lương cơ bản tớ được năm nghìn, cộng thêm phần trăm hoa hồng và cả chuyên cần gì gì đó, tớ được hơn một vạn một tháng!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc.

Kiều Thanh Du làm ra vẻ mặt tớ biết là cậu không biết hàng mà: "Cậu có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không?".

Bình Luận (0)
Comment