Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 268


Mặc Sơ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, khi cô chạy, mái tóc buộc đuôi ngựa đung đưa.

Mã Hầu và Ngưu Dương đang lặng lẽ theo dõi Mặc Sơ, bọn họ giả vờ đang vận động ở máy tập bên khác, thật ra là đang lén quan sát Mặc Sơ.

Mã Hầu: "Dáng người cô ta đẹp thật! Trẻ trung có sức sống!"
Ngưu Dương: "Đúng thế, eo nhỏ, mông cong!"
Mã Hầu: "Chân dài! Ngực nhảy lên!"
Ngưu Dương sốt ruột rồi: "Mã Hầu, mày đang nhìn đi đâu đấy? Tao chỉ thấy bóng lưng..."
Vì thế, Ngưu Dương nhô đầu ra, cái đầu càng ngày càng đi ra, thân mình lại chưa từng di chuyển, chỉ nghe bụp một tiếng vang lên, cả người ngã lộn nhào, ngã trên sàn nhà!
Ngưu Dương ngã không có một tí hàm lượng kỹ thuật nào, nên đã dẫn tới ánh mắt của những người xung quanh.

Nhưng, cuối cùng anh ta đã nhìn thấy dáng người đẹp của Mặc Sơ!
Mã Hầu lo Mặc Sơ nhìn thấy bọn họ, anh ta vội vàng kéo Ngưu Dương đi.

Sau khi hai người trở về, ở biệt thự bên hồ, Long Yên đang nổi cáu!
Lúc này, Mã Hầu từ ngoài về chợt nói: "Long đại đại, chúng ta có thể dùng mỹ nam kế, thành công câu dẫn Mặc Sơ đi quá giới hạn, tất nhiên Quyền Đế Sâm sẽ ly hôn với cô ta rồi! Tao thật là thông minh! Chiêu này gọi là dụ địch xâm nhập vào trong rồi bắt ba ba!"
Ngưu Dương lập tức phất tay: "Chuyện này không phải tao thì không được đâu! Nghĩ xem tao là tuyệt thế mỹ nam anh tuấn phóng khoáng phong lưu hào phóng hoa gặp hoa nở người gặp người yêu xe gặp xe tải, tao đi làm chuyện này là phù hợp nhất!"
Mấy hôm nay, Long Yên liên tục gặp trắc trở, du thuyết Mộ Thế Trung không thành, rồi lại bị Đường Tuyết Nhi chế nhạo một trận, Long Yên thấy kết cục của Ada thảm như vậy, tất nhiên là bây giờ cô vẫn không thể đích thân ra tay.

Một là cô ta kiêng dè thế lực của Quyền Đế Sâm và thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình của anh; hai là cô ta vẫn chưa đủ bằng chứng, bắt được nhược điểm của Quyền Đế Sâm.

...!
Trại tạm giam.

Ông Trần và luật sư cùng đến thăm Trần Chấn Xung, giờ mới được có mấy ngày, Trần Chấn Xung đã không còn dáng vẻ quý tộc của công tử ca nhà giàu nữa rồi.

Anh ta đang mặc bộ đồng phục thống nhất, khi mái tóc đã bị cưỡng chế cắt ngắn đi, thì cũng trở nên bình thường vô cùng.


Ông Trần cho Trần Chấn Xung xem kết cục của Ada, ông ta nói: "Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là kết cục của kẻ đối địch với Quyền Đế Sâm đấy! Cho dù bố có lòng với Ada, bố cũng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, nuốt xuống bụng, không được nói cái gì hết!"
Trần Chấn Xung cũng bị chấn động, anh ta được xem là người cái gì cũng dám chơi, nhưng cũng chưa có chơi qua khẩu vị nặng như này.

"Sao anh ta lại ra tay với Ada?" Trần Chấn Xung không rõ.

"Tin tức công khai thì không nói, nhưng tin rất tuyệt mật thì nói là có liên quan đến Mặc Sơ, Ada tính vụ hủy bỏ hôn lễ lên đầu Mặc Sơ, cô ta muốn hại Mặc Sơ, kết quả bị người ta gài bẫy lại, rơi vào kết cục vĩnh viễn cũng không trở mình được." Ông Trần nhỏ giọng nói.

Thoáng chốc, Trần Chấn Xung như bị rút hết máu, rồi biến thành cương thi luôn vậy!
"Con à, con hãy nhận tội đi, bố đã đi lại đi lại cho con ở ngoài rồi, tới lúc đó giảm hình phạt cho con." Trong mắt ông Trần dâng lên nước mắt.

Giữa bố con đã vì một người phụ nữ tên là Ada mà đi đến kết cục cuối đều rất thê thảm!
Trần Chấn Xung không hiểu: "Tại sao Quyền Đế Sâm phải bảo vệ Mặc Sơ như vậy? Lẽ nào, trên đời này thật sự có tình yêu như thế sao? Một người đàn ông phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời như anh ta, anh ta chỉ cưới một người phụ nữ, hơn nữa còn cưng chiều cô ấy đến cực hạn, sao có thể cơ chứ?"
Chuyện này, bất kể là có thể với người khác hay không, thì đều không quan trọng.

....!
Nhà trẻ.

Lại đến mùa khai trường tháng chính, Mặc Hi và Mặc Hàm đã trở về nhà trẻ của thành phố S.

Mặc dù Quyền Đế Sâm là một người bố coi trọng giáo dục, nhưng anh cũng không thích hai con cách vợ chồng bọn họ quá xa.

Anh đã vắng mặt trong năm năm thời thơ ấu của các con, bây giờ anh nhất định phải làm một người bố có trách nhiệm trong cuộc sống của hai cục cưng.

Ngày đầu nhập học.

Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ cùng đưa cặp thai long phượng đến trường, Mặc Hi và Mặc Hàm cũng rất hưng phấn.


Từ nay về sau, bọn họ chính là cục cưng có bố!
Bọn họ không nói, không đại biểu bọn họ không khát khao bố.

Chẳng qua, bọn họ hiểu chuyện hơn so với các bạn bằng tuổi.

Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ, mỗi người dắt một cục cưng, đi đến cổng trường học.

Thầy cô lớp lớn ở nhà trẻ đã tiến lên nghênh đón bọn họ rồi.

"Chào cô!" Mặc Hi và Mặc Hàm đồng thanh gọi.

Cô giáo chủ nhiệm vui vẻ nói: "Chào buổi sáng hai bạn Mặc Hi và Mặc Hàm!"
Mặc Hi và Mặc Hàm hôn Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ một cái, sau đó đồng thời nói: "Tạm biệt daddy, mami!"
"Các cục cưng, buổi chiều gặp!" Mặc Sơ vẫy tay với hai con.

Khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời khỏi nhà trẻ, cô nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, sao mà chớp mắt một cái, hai đứa đã năm tuổi rồi!"
"Bà Quyền đang cảm thán mình đã già à?" Hôm nay Quyền Đế Sâm chỉ lái một chiếc xe tới, anh mở cửa xe ra, cho cô lên xe trước.

Khi anh thắt dây an toàn cho cô, Mặc Sơ nói: "Anh Quyền, không được nhúc nhích!"
Cô ôm đầu anh, nhìn mái tóc ngắn của anh, cô phủ tay lên trên, từng sợi từng sợi tóc giống như gai đâm vào bàn tay cô: "Anh Quyền, anh già rồi, anh có tóc bạc rồi nè!"
Quyền Đế Sâm khó hiểu: "Mấy hôm trước lúc anh đi cắt tóc, thợ cắt tóc cũng không bảo anh có tóc bạc mà!"
"Em lấy gương cho anh xem!" Mặc Sơ mở túi xách của mình ra, lấy gương ra, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cô thấy quả nhiên Quyền Đế Sâm đang nghiêm túc vuốt tóc, cô cười giảo hoạt!
Oh yeah! Trêu thành công!
Thì ra nam thần quốc dân cũng sợ già đi!

Từ dư quang nơi khóe mắt, Quyền Đế Sâm đã nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của người phụ nữ nhỏ, anh mới biết là bị trêu rồi!
Người phụ nữ luôn dịu dàng hào phóng, bất ngờ đùa giỡn trò gian trá, thật là làm người ta bị bất ngờ không kịp phòng thủ.

Anh đặt chiếc gương vào trong túi xách của cô, sau đó yên lặng thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới chống hai tay lên mép ghế lái phụ của cô.

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Hình như anh già thật rồi!"
Mặc Sơ trợn tròn mắt, sao trông người đàn ông này có hơi nguy nhỉ nhỉ!
"Anh yên tâm, em sẽ không chê anh đâu!" Mặc Sơ lập tức ngoan ngoãn hé môi đỏ mọng, nói ra toàn những lời mà anh thích nghe.

Quyền Đế Sâm không nói thêm gì nữa, chỉ là, khi anh áp đầu vào Mặc Sơ, thì trừ bỏ có một loại khí thế dời núi lấp biển, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt ra, anh còn cách cô ngày càng gần nữa.

Trống ngực cô đang gia tốc, lúc nào cũng vậy trong vẻ chững chạc đàng hoàng, người đàn ông này lại còn có đầy đủ lãnh khốc tà mị, hình như cô đã chọc tới con mãnh thú ngủ say này rồi!
"Anh Quyền..." Giọng nói của Mặc Sơ cũng không ổn định.

Ý này là muốn "đông" một chút trên xe à?
Nhưng mà, chiếc xe này đang đỗ ở gần nhà trẻ, phải biết rằng hôm nay là ngày đầu nhập học, rất nhiều phụ huynh đều tự đưa con đi học, người tới người lui đặc biệt nhiều!
Môi của Quyền Đế Sâm cách môi cô chỉ trong gang tấc, Mặc Sơ dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi Quyền Đế Sâm.

Đối mặt với một nụ hôn bá đạo và cực kỳ xâm lược thế này: "Trên đường toàn là người!"
Nhưng mà, cô đùa một cái, chọc đến một người đàn ông tên là Quyền Đế Sâm, sao anh có thể tha cho cô cơ chứ?
Bất luận trên đường có ai, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
Cho nên, anh vừa hôn xuống, trằn trọc áp lên môi cô, ùn ùn kéo đến đều là hương vị của anh!
Đôi môi anh có hương vị bá đạo cực kỳ, không ngừng ma sát, xâm lược, thậm chí là cắn nuốt môi xinh của cô...!
Mặc Sơ bị hơi thở như thế này làm cho đỏ mặt, hai tay cô vốn là đẩy mặt anh ta, nhưng sức cô có hạn, trái lại giống nhưng đang ôm mặt anh, hôn môi cùng anh như si như say vậy!
Khi cô bị anh hôn cho mơ mơ màng màng không biết đêm ngày ra sao, đại não bị vây trong trạng thái trống rỗng, ngay cả thân đang ở đâu cũng không biết, cô chỉ biết, trong mắt trong lòng cô đều chỉ có anh!
Khi cô nhìn thấy một cô bé đi qua đường, đang mỉm cười vui vẻ và lộ ra hàm răng nho nhỏ, môi của Mặc Sơ cũng lưu lại hương vị của Quyền Đế Sâm.

Lúc này, tay cô đã trượt đến hai bờ vai rộng rồi: "Đây xem như trừng phạt sao?"
Cô đùa một chút, trêu anh có tóc bạc rồi, anh liền hôn cô ở bên ngoài liều lĩnh như thế này.

Quyền Đế Sâm lại khàn giọng nói: "Bà Quyền, đây là phần thưởng!"
"Phần thưởng?" Mặc Sơ không hiểu, cô trêu anh cô còn có phẩn thưởng ư?

Lúc này, hai bàn tay to của Quyền Đế Sâm đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô: "Cảm ơn em đã sinh cho anh một cặp cục cưng thông minh đáng yêu!"
Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa hai đứa bé đi học, anh nhìn thấy hai con vui vẻ đi tới nhà trẻ, trưởng thành cùng với các bạn nhỏ khác, trái tim phủ bụi nhiều năm như núi băng của anh cũng gặp được một dòng nước ấm.

Mặc Sơ mỉm cười, có lẽ cái đêm vào sáu năm trước kia là một sai lầm, nhưng cũng là một sai lần xinh đẹp!
"Đi đến chỗ làm thôi!" Mặc Sơ khẽ nói: "Nếu không tổng giám đốc Quyền đến cuộc họp muộn, còn mang theo vết son môi của phụ nữ, anh nói xem, nhân viên tham gia cuộc học sẽ nghĩ như thế nào?"
Cô rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau vết son màu hồng trên môi anh đi.

Quyền Đế Sâm gật đầu, anh đưa cô đến công ty tổ chức hôn lễ trước, sau đó anh mới về công ty mình.

Trong nhà trẻ.

Hai anh em Mặc Hi và Mặc Hàm nắm tay nhau, đi về lớp của mình.

"Đại Chu..." Mặc Hàm mắt sắc nhìn thấy một bé nam ở đằng trước, lưng đeo balo, đang phiền muộn đi đến phòng học.

Đại Chu vừa nghe thấy giọng nói của Mặc Hàm, cậu bé ngẩn người, dừng bước.

Nhưng mà, cậu bé nghĩ lại, điều này sao có thể chứ?
Không phải Hàm Hàm muốn đi New York học sao? Từ nhà trẻ liền xuất ngoại rồi nha!
Đại Chu nghĩ, nhất định là mình xuất hiện ảo giác rồi!
Bởi vì, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, chắc chắn là cậu bé quá nhớ Hàm Hàm rồi, nên mới nghĩ là Hàm Hàm đang gọi cậu bé!
Vì thế, Đại Chu tiếp tục đi về phía trước.

Mặc Hàm thấy lạ: "Hi Hi, tại sao Đại Chu không để ý đến chúng ta?"
Mặc Hi trêu cô bé: "Có thể là cậu ấy thích người khác rồi!"
"Sao có thể chứ?" Mặc Hàm thì lại vô cùng có tự tin: "Đại Chu là người tốt trung thành đến cùng, hồi nhỏ anh ăn sữa của mẹ Chu, đại Chu cũng không tức giận nhá!"
Mặc Hi nói nhỏ: "Chúng ta trêu cậu ấy, thế nào? Em đi qua từ bên phải, anh đi qua từ bên trái!"
"Được!" Mặc Hàm từ cầu thang bên phải vòng đến trước mặt Đại Chu.

Mặc Hi dựa vào trên vách tường, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lạnh lùng ngầu bá cháy..

Bình Luận (0)
Comment