Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 312


Mặc Sơ muốn đẩy anh ra, hai tay của cô giống như là bọ ngựa đấu xe, chẳng có một tí lực sát thương nào cả.

Cô đã vận sức chờ phát động, một khi dã thú sổ lổng, thế tấn công chắc chắn là ùn ùn kéo đến, khiến cô không có một tí sức hoàn thủ nào.

Sự cự tuyệt của cô, anh nhìn thấy.

Quyền Đế Sâm không để ý đến sự từ chối của cô, trái lại anh nâng cao eo cô lên, làm cho cơ thể cô dính chặt vào anh, bàn tay anh cũng giữ chặt eo cô...!
"Bà Quyền, anh muốn em!" Anh không tha thứ cho bất kỳ lời từ chối nào của cô, anh nói xong, liền hôn tới.

Tình dục của Mặc Sơ là anh dạy cô, anh biết làm thế nào để khiến cô càng có thể có cảm giác nhạy cảm hơn.

Giờ phút này, cô chỉ có mặc anh đòi lấy.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập: "Tổng giám đốc Quyền, Đường quân trưởng tới!"
Quyền Đế Sâm khẽ nhíu mày, anh cũng biết tại sao Đường Thành tới!
Chỉ có điều, tới vào lúc này đúng là không đúng lúc!
Mặc Sơ trèo ra khỏi vòng ôm của anh, cô cũng biết, phỏng chừng là tới vì chuyện của Đường Tuyết Nhi.

"Mười phút sau tôi xuống." Quyền Đế Sâm đứng dậy, đi đáng răng rửa mặt.

Mặc Sơ đứng lên, cô đi tìm quần áo trong tủ quần áo trước.

Quyền Đế Sâm rửa mặt xong rất nhanh, anh thay quần áo rồi đi xuống lầu.


Lúc anh đi xuống, Đường Thành đã ở trong phòng khách của anh rồi.

Trên khuôn mặt Đường Thành tràn ngập tức giận, đây chính là tới để khởi binh vấn tội.

Quyền Đế Sâm thong thả đi xuống từ tầng hai, anh đi tới trước mặt Đường Thành: "Chú Đường!"
Trước đây, khi Quyền Đế Sâm tham gia quân ngũ, Đường Thành rất thích anh.

Anh làm việc ổn trọng, mưu lược sách lược cao, cực kỳ có thiên phú, tại sao anh lại làm ra chuyện giúp Đường Tuyết Nhi đào hôn?
Đường Thành tức giận nói: "Đế Sâm, có phải sau khi rời khỏi quân đội, cậu cũng thay đổi rồi đúng không?"
Quyền Đế Sâm lại bình tĩnh tự nhiên nói: "Chú Đường, nếu chú trách cháu hôm qua đưa Tuyết Nhi rời đi, thì chú cứ trực tiếp trách đi!"
Đường Thành không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, ông ta khó nén được sự tức giận trong giọng điệu: "Bây giờ cậu đã là người đã có vợ, có phải cậu muốn ăn trong bát nhìn trong nồi không hả?"
Năm đó, Đường Thành cũng thích Quyền Đế Sâm làm con rể, dù sao thì mọi người là quân nhân, Quyền Đế Sâm làm việc ông ta cũng tán thưởng.

Chỉ có điều, Quyền Đế Sâm không nói gì.

Quyền Đế Sâm vẫn nói với giọng điệu thản nhiên: "Chú Đường, Tuyết Nhi không thích kết hôn, chú cần gì phải ép em ấy? Cháu lấy thân phận là anh Tuyết Nhi, anh thật lòng hy vọng em ấy có thể tự lựa chọn hôn nhân của mình.

Còn nữa, cháu đối với Tuyết Nhi, không phải tình cảm nam nữ, cháu tuyệt đối sẽ không động vào em ấy."
Đường Thành chán nản, ông ta tình nguyện là Quyền Đế Sâm có tình ý với Đường Tuyết Nhi.

Lúc này, Mặc Sơ đã đi xuống lầu, cô ăn mặc một đầy kinh nghiệm, cô đi tới bên cạnh Quyền Đế Sâm, cô cũng gọi giống với Quyền Đế Sâm: "Chú Đường, chuyện tối qua, là Tuyết Nhi chủ động yêu cầu Đế Sâm cứu cô ấy ra! Đây là chính miệng cô ấy nói với cháu! Cháu biết, chắc chắn cô ấy sẽ không nói cho chú biết, người đưa cô ấy đi là Đế Sâm, nhưng, lấy năng lực của chú Đường, thì không khó để tìm ra."
Đường Thành chấn động, Đường Tuyết Nhi một mực không chịu nói, nhưng, Đường Thành nắm giữ lực lượng quân sự của cả quân khu thành phố S, ông ta muốn điều tra một người thì không phải là chuyện khó.

Mặc Sơ lờ mờ đoán được, chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ cứu Đường Tuyết Nhi, bởi vì Quyền Đế Sâm muốn đói phó nhà họ Mộ, anh cũng không muốn Đường Tuyết Nhi gả đi rồi chịu tổn thương.


Chỉ có người, con người anh, anh đối xử tốt với ai, tại sao lại đối xử tốt? Trước giớ anh không chịu nói.

Người hiểu anh, sẽ hiểu anh.

Người không hiểu anh, sẽ hiểu nhầm anh.

Bởi vì con gái của mình chủ động yêu cầu, Đường Thành cũng hết cách, ông ta tức giận quay người đi, sau đó không nói một câu nào, bước nhanh đi khỏi đây.

Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, anh cũng không ngờ, Mặc Sơ sẽ nói giúp cho anh.

Người phụ nữ này, giận dỗi là giận dỗi, nhưng ở trước mặt thị phi, cô vẫn là một Mặc Sơ bình tĩnh dịu dàng hào phóng.

Mặc Sơ cũng đang nhìn anh: "Thật ra, trước kia anh nên cưới Tuyết Nhi, chí ít thì cuộc sống hôn nhân của anh sẽ không liên quan đến mọi yêu hận tình thù!"
Một giây trước Quyền Đế Sâm còn đang lau mắt mà nhìn cô, một giây sau anh lại bị cô làm cho tức muốn chết.

Lúc này, Quyền Đế Sâm tiến lên một bước: "Mặc Sơ, xem ra hôm nay em không cần đi làm nữa rồi."
Mặc Sơ lập tức trợn tròn mắt, tất nhiên là cô hiểu ý của câu nói này, hôm nay người đàn ông này sẽ không thả cô đi.

Cô vội vàng nói: "Anh từng nói, anh sẽ không ép buộc em!"
"Ừm, tất nhiên là anh sẽ không ép buộc em!" Khóe môi Quyền Đế Sâm treo một nụ cười lành lạnh: "Em coi thường anh quá rồi đấy, anh sẽ khiến em cầu xin anh!"
Mặc Sơ biết, người này nói được làm được!
Anh muốn làm gì cô, cô không trốn được.

Hơn nữa, với năng lực của anh, chắc chắn có thể vành tai tóc mai chạm vào nhau cả một ngày.


"Ông nội, ông tới rồi!" Mặc Sơ vui vẻ gọi về phía sau lưng Quyền Đế Sâm, cô nói xong thì từ bên người anh chạy qua, chạy nhanh ra bên ngoài.

Quyền Đế Sâm quay đầu lại, làm gì nhìn thấy bóng dáng của Quyền Thịnh Quốc đâu!
Cô nhóc này, rõ ràng đang nói dối!
Anh nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, anh vừa giận vừa tức, lại đành phải thôi.

...!
Biệt thự cạnh biển.

Lúc Bạch Tử tới, bà ấy mang theo rất nhiều vật dụng trẻ con, bà ấy mới bấm gọi cho Cố Vãn Vãn.

Sau khi Cố Vãn Vãn bắt máy, Bạch Tử nói: "Vãn Vãn, cô đang ở cửa nhà cháu, cô là mẹ của anh Sâm cháu, cô thay mặt thằng bé tới thăm cháu và con!"
Cố Vãn Vãn lập tức ngây người, quý bà này tới thăm cô và con.

Cô ấy cầm điện thoại trên tay rồi đi mở cửa cho Bạch Tử.

Bạch Tử mang đến là đồ dùng trẻ con chất lượng tốt, bà ấy nói: "Vãn Vãn, sao cháu ngốc thế? Một mình trốn ở đây sinh con? Cô bé, nào, tới đây cô ôm..."
Bạch Tử nói xong liền ôm Cố Vãn Vãn vào lòng.

Cố Vãn Vãn nhẹ giọng gọi: "Cô..."
"Nào! Ngồi xuống nói chuyện!" Bạch Tử gọi Cố Vãn Vãn, bà ấy đưa tay ra khẽ xoa bụng của Cố Vãn Vãn: "Sắp tám tháng rồi nhỉ?"
"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.

Bạch Tử thở dài rồi nói: "Vãn Vãn, nhà họ Cố các cháu và nhà họ Quyền cô đều thân nhau mấy đời rồi, cháu đã mang thai con của Đế Sâm, cô không thể để cháu không danh không phận! Con à, cháu mới là người vợ chính quy của Đế Sâm!"
"Không, cô..." Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Mặc Sơ mới là một cặp trời sinh với anh Sâm, cháu sẽ không cưỡng cầu cái khái nữa! Con, cháu cũng sẽ tự mình nuôi lớn! Cháu sẽ không đi làm phiền cuộc sống của anh Sâm nữa đâu ạ."
"Cháu thật là lương thiện!" Bạch Tử nắm lấy tay cô ấy: "Cháu vẫn chưa biết à? Mặc Sơ đang đòi ly hôn với Đế Sâm! Cuộc hôn nhân của bọn nó sắp tan vỡ rồi, cháu và con đều có thể nhận tổ quy tông."
"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không hề biết về cuộc sống tình cảm của Mặc Sơ, cô ấy vô cùng kinh ngạc nói: "Tại sao? Tại sao bọn họ muốn ly hôn?"
Bạch Tử nói: "Có thể là Mặc Sơ cảm thấy nó là con gái ruột của Long Diệu Thiên, không xứng với Đế Sâm ấy!"

"Nhưng, Long Diệu Thiên chưa từng nuôi cậu ấy được một ngày nào, cũng không đối xử tử tế với cậu ấy được một ngày nào, sao cậu ấy lại ngốc thế, sao cậu ấy lại đi vào ngõ cụt như thế cơ chứ?" Cố Vãn Vãn lắc đầu, cô ấy buồn bã nói: "Cô, cô phải khuyên cậu ấy, trước đây cậu ấy một mình mang thai long phượng rất vất vả, sau này, nhất định phải có người thương cậu ấy yêu cậu ấy chăm sóc cậu ấy!"
Bạch Tử không ngờ tình cảm chị em của bọn họ lại sâu đậm như vậy, bà ấy phải dùng kế ly gián mới được!
Bạch Tử trấn an Cố Vãn Vãn: "Cháu đừng kích động, cháu đã mang thai tám tháng rồi! Vãn Vãn, cháu phải tranh thủ lấy hạnh phúc của mình, huống hồ, Đế Sâm không hề thích cô ta!"
"Chính miệng anh Sâm thừa nhận, đời này vợ của anh ấy chỉ có Mặc Sơ." Cố Vãn Vãn ghi nhớ mãi câu nói này, đó cũng là câu nói làm cho cô ấy tê tâm phế liệt nhất.

Bạch Tử nói nhỏ: "Vãn Vãn, cô nói cho cháu một bí mật, cháu biết rồi thì tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, nhà họ Quyền và nhà họ Mặc có thù, cháu không biết nhỉ! Sáu năm trước, Mặc Sơ bị Đế Sâm uống sau rồi cưỡng bức, chính là khởi đầu của việc thằng bé trả thù nhà họ Mặc.

Nếu cháu hiểu Đế Sâm, thì chắc là cháu biết, sau khi thằng bé chiếm được cô ta, thì không thể không thăm không hỏi suốt sáu năm, bởi vì, thằng bé coi cô ta là đối tượng để phát tiết, chiếm một lần là đủ rồi.

Sáu năm sau gặp lại, chẳng qua là trả thù tiếp thôi..."
"Cái gì?" Cố Vãn Vãn kinh ngạc đứng bật dậy: "Sao anh Sâm có thể đối xử với một cô gái vô tội như thế? Mặc Sơ chỉ là con gái nuôi của nhà họ Mặc, cho dù nhà họ Mặc có huyết hải thâm cừu với nhà họ Quyền, anh ấy cũng không nên đòi lại từ chỗ Mặc Sơ chứ! Anh ấy quá đáng hận, anh ấy không thể đối xử với Mặc Sơ như vậy..."
Cố Vãn Vãn nói đến vế sau, cô ấy bật khóc, cô ấy có thể tưởng tượng, nếu Mặc Sơ biết chân tướng của sáu năm trước, cô sẽ đau lòng cỡ nào!
"Cháu cẩn thận, tâm trạng cháu không được quá kích động!" Bạch Tử vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống: "Cháu là đứa cháu chính tông của nhà họ Quyền chúng ta! Vãn Vãn, có thể nghĩ, Mặc Sơ chính là một quân cờ! Đế Sâm không thể yêu con gái của kẻ thù, cháu nhất định phải tranh thủ, biết chưa? Cả đời người, chân ái có khi chỉ có một người thôi! Cháu thích Đế Sâm, cháu yêu Đế Sâm, thì nên chủ động đi tranh thủ!"
Cố Vãn Vãn mờ mịt ngồi trên sô pha, cô ấy đã từ bỏ Quyền Đế Sâm từ lâu rồi, bởi thì thích trong lặng lẽ là đủ rồi!
Cô ấy không muốn phá hoại quan hệ vợ chồng giữa Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, bởi vì một người là bạn thân của cô ấy, một người là anh Sâm của cô ấy.

Nhưng mà, tại sao giữa Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ lại như thế cơ chứ?
"Vãn Vãn, cháu yên tâm, cô con dâu mà cô nhận định chỉ có một mình cháu!" Bạch Tử nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần cháu tranh thủ, cô mãi đứng về phía cháu! Cô tin rằng, bố mẹ bên nhà họ Cố cũng nhận định Đế Sâm là một người con rể tốt."
Không thể nghi ngờ gì là lòng Cố Vãn Vãn đã dao động, cả đời người phụ nữ, có ai không muốn ở bên người đàn ông mình yêu nhất suốt đời cơ chứ?
Phụ nữ vốn là tình mà sinh vì yêu mà sinh.

Bạch Tử thấy lòng Cố Vãn Vãn đã dao động, bà ấy lại khuyên: "Vãn Vãn, không phải là cháu phá hoại tình cảm giữa bọn chúng, tình cảm của bọn chúng không mất đi vì cháu, mà là bọn chúng vốn không yêu nhau.

Tình huống hiện tại chính là Mặc Sơ yêu cầu ly hôn, Đế Sâm lại không yêu cô ta, cháu thì lại mang thai con của Đế Sâm, hai đứa mới là một đôi trời đất tác thành! Hai đứa đã hiểu nhau, lại còn là môn đăng hộ đối nhất nữa!"
Cô ấy có thể không? Cô ấy thật sự có thể không? Sau khi Cố Vãn Vãn bị Bạch Tử xúi bẩy, tâm trạng của cô ấy rất phức tạp.

Bạch Tử trông thấy thời cơ chín muồi, bà ấy lại nói: "Vãn Vãn, mỗi này cô sẽ có gắng rút thời gian tới chăm sóc cháu! Đây là việc mà mẹ chồng phải làm.".

Bình Luận (0)
Comment