Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 332


Hiện giờ khi Quyền Đế Sâm đang một lòng muốn lật đổ nhà họ Mộ, nhưng trước sau đều có địch, Trần Phù đã đi ra nhằm vào anh rồi!
Trần Phù cũng là tai họa to của Quyền Đế Sâm, anh không thể để mặc cho Trần Phù nhảy nhót như con hề rồi xông ra làm hại Mặc Sơ bất cứ lúc nào.

Anh đành phải đặt chuyện của nhà họ Mộ ra sau.

Quyền Đế Sâm gọi điện gọi Dương Tử tới.

Dương Tử đi vào phòng tổng giám đốc, sau đó đóng cửa lại, đi tới trước mặt Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, tôi nhận được tin từ Thiên Tàn đường, Dịch Tang bị người ta bỏ thuốc, sau đó ở cùng Trần Phù, bây giờ Trần Phù và Dịch Tang ở cùng nhau, toàn bộ Thiên Tàn đường đều đang lan truyền tin này rồi! Hơn nữa, còn mời chị dâu làm người chủ trì hôn lễ.


Quyền Đế Sâm đứng dậy, anh đi tới bên cửa sổ sát đất, hai tay để sau lưng, anh nói với Dương Tử: “Gọi điện hỏi Vũ Trạch, lấy hồ sơ bệnh án của Trần Phù cho tôi xem!”
Quyền Đế Sâm nhớ là, sau khi trị khỏi vết thương do súng bắn, Trần Phù suýt nữa đã phóng hỏa đốt bệnh viện mà ông ta chữa trị, lúc đó rốt cuộc là vì sao?
Chẳng mấy chốc, Lục Vũ Trạch đã gửi bệnh án vào hòm thư của Quyền Đế Sâm.

Anh bật máy tính lên xem: “Dương Tử, anh bảo Dịch Tang bị người ta bỏ thuốc? Chắc chắn không?”
“Chắc chắn!” Dương Tử gật đầu ngay: “Trần Phù vẫn đang tìm kẻ bỏ thuốc? Có thể thấy, ông ta quan tâm Dịch Tang!”
Khóe môi Quyền Đế Sâm khẽ nhếch: “Anh nghĩ người nào sẽ làm chuyện này?”
“Tôi… cũng không biết!” Dương Tử lắc đầu.

Lúc này, Quyền Đế Sâm chống hai tay lên bàn làm việc màu đen: “Xem ra, anh vẫn chưa hiểu suy nghĩ của Long Yên rồi!”
“Long Yên ư?” Dương Tử giật mình: “Dịch Tang là mẹ ruột của cô ta, cô ta bỏ thuốc mẹ ruột của mình, tặng cho Trần Phù? Chẳng lẽ làm cái này sẽ không bị sét đánh à?”
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển: “Trong mắt cô ta, chỉ có lợi ích là trên hết! Điểm này rất giống với Long Diệu Thiên! Vì lợi ích, không từ thủ đoạn.

Anh nghĩ đi, ở Thiên Tàn đường, ai dám bỏ thuốc Dịch Tang? Còn nữa, Dịch Tang bị bỏ thuốc, ai là người được lợi lớn nhất?”
Dương Tử hiểu ra: “Chỉ có Long Yên dám, cô ta thân với Dịch Tang nhất, bỏ thuốc cũng thần không biết quỷ không hay, hơn nữa Dịch Tang và Trần Phù ở bên nhau, thì cô ta chính là người thừa kế của Thiên Tàn đường! Cô ta tính toán giỏi thật đấy! Chỉ có điều, người phụ nữ này quá đáng sợ!”
“Đúng!” Quyền Đế Sâm gật đầu.

Dương Tử lại nói: “May mắn, chị dâu không có di truyền gien xấu của nhà họ Long!”

“Nếu nói là gen di truyền, chi bằng nói là sự rèn luyện về sau này!” Quyền Đế Sâm nhắc đến Mặc Sơ, trên khuôn mặt anh toàn là ý cười dịu dàng.

“Đúng vậy, chị dâu rèn luyện dịu dàng hào phóng, tổng giám đốc Quyền rèn luyện chung thủy một lòng.

” Dương Tử cũng mỉm cười.

Quyền Đế Sâm in một tờ chuẩn đoán của bệnh viện, sau đó đưa cho Dương Tử: “Đi làm việc!”
Dương Tử cầm lấy tờ giấy rồi xem: “Cái gì? Trần Phù không cứng được?”
“Đây là hậu quả của vụ súng bắn bị thương vào bảy năm trước!” Quyền Đế Sâm nói: “Bây giờ anh biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Vâng!” Dương Tử hiểu rồi: “Tôi lập tức đi làm ngay.


Dương Tử đi tới công ty tổ chức hôn lễ, anh ta gõ cửa phòng làm việc của Mặc Sơ rồi đi vào: “Chị dâu, cô đang làm việc à?”
Mặc Sơ thấy anh ta tới: “Tôi đang làm bản kế hoạch cho hôn lễ của Trần Phù và Dịch Tang, anh tới rồi à?”
Dương Tử khom lưng, đứng gần cô một chút: “Cô có muốn bọn kết hôn không?”
“Cái này…” Mặc Sơ không có ấn tượng gì với Dịch Tang: “Trần Phù, người này oán khí rất nặng, bọn họ có kết hôn hay không, cũng không ảnh hưởng lớn đến chúng ta!”
Dương Tử nói cho Mặc Sơ biết những chuyện xảy ra gần đây của Thiên Tàn đường, Mặc Sơ cũng cảm thấy khó tin, cô nhìn tờ chuẩn đoán chữa trị cho Trần Phù kia: “Long Yên, người này lập trăm phương ngàn kế, thật quá xấu xa! Phải trừng trị cô ta! Phải rồi, hôm nay tôi đã hẹn Trần Phù thảo luận về bản kế hoạch, tôi không biết liệu Dịch Tang có tới hay không?”
“Tôi có cách khiến cho bà ta tới!” Dương Tử nói: “Bà ta vẫn đang tìm mẹ đẻ của cô, bà ta muốn báo thù! Tôi dẫn dắt bà ta một chút, bà ta sẽ tới thôi! Chị dâu, liệu cô có trách tôi không?”
“Sao tôi có thể trách anh cơ chứ?” Mặc Sơ nói: “Hôm nay chúng ta chia nhau ra hành động, anh dụ Dịch Tang ra cho bà ta xem bản báo cáo chuẩn đoán, tôi bàn bạc với Trần Phù, giữ chân ông ta!”
“Được!” Dương Tử nói: “Để bảo đảm an toàn cho cô, Ngạo Tuyết sẽ đi cùng cô!”
“Trời ơi!” Mặc Sơ bật cười: “Tôi sắp được như quốc bảo rồi đấy nhỉ!”

Thiên Tàn đường.

Trần Phù vẫn giữ bí mật về chuyện Dịch Tang sắp kết hôn, ông ta hy vọng có thể cho Dịch Tang một bất ngờ.

Dạo gần đây, Dịch Tang khá ưu thương.

Bị người mà mình thân nhất làm tổn thương, Dịch Tang có tâm trạng tốt được sao?

Bà ta không muốn nhìn thấy Long Yên, bà ta cũng có sự kháng cự đối với Trần Phù.

Bà ta đang cầm điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp chung của bà ta và Long Yên, trong lòng lại thấy buồn.

Lúc này, điện thoại của bà ta reo lên.

“Phu nhân, tôi vâng lệnh ông Trần, chúng tôi đã có tin tức của người phụ nữ đã sinh con cho Long Diệu Thiên ở bên ngoài, bà ra đây đi!” Dương Tử gọi điện cho bà ta, đóng giả là người của Thiên Tàn đường.

Bây giờ Dịch Tang chẳng hứng thú với việc gì cả, điều duy nhất mà bà ta muốn xem, chính là Long Diệu Thiên đã tìm một người phụ nữ trông như thế nào ở bên ngoài?
“Được, bây giờ tôi ra đây.

” Dịch Tang điều chỉnh lại cảm xúc tồi tệ của mình một chút, sau đó đi ra.

Từ xa bà ta đã nhìn thấy có người đang vẫy tay với bà ta, hai người đi vào một ngõ nhỏ.

Dương Tử nói: “Phu nhân, trước đây người này sống trong một tòa nhà nhỏ, chúng ta đi xem xem bà ta đã chuyển đi chưa nhé?”
Dịch Tang không hề đề phòng, bà ta lập tức đi cùng Dương Tử tới một căn hộ nhỏ, sau khi đẩy cửa đi vào, còn có một túi tài liệu rơi dưới sàn.

Bà ta tưởng là tài liệu có liên quan đến người phụ nữ đó, vì thế bà ta nhặt lên, mở ra xem, thế mà lại là bản chuẩn đoán điều trị của Trần Phù vào bảy năm trước.

Khi bà ta đọc được là Trần Phù đã mất chức năng của đàn ông vào bảy năm trước, lúc đó bà ta ngây ngẩn cả người, vậy ai là người giải dược cho bà ta?
Nếu Trần Phù không có chức năng đó, vậy dấu hôn trên người bà ta ở đâu ra vậy?
Là người đàn ông khác sao? Hay là Trần Phù làm?
Dịch Tang sợ đến nỗi hồn phi phách tán, rốt cuộc chuyện này là sao?
Dương Tử âm thầm quan sát biểu cảm của Dịch Tang, anh ta cũng không có nói gì hết, anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra rồi nói: “Đã rất lâu rồi nơi này chưa có người ở, phỏng chừng người phụ nữ đó đã chuyển đi rồi! Phu nhân, đợi tôi có thông tin chuẩn xác, tôi lại thông báo cho bà!”
“Được…” Dịch Tang thất hồn lạc phách gật đầu.


Bà ta mang tờ chuẩn đoán chữa bệnh này về phòng bà ta.

Dương Tử gửi tin cho Mặc Sơ, nói với cô rằng bên này đã cho Dịch Tang biết rồi.

Mặc Sơ đã hẹn gặp Trần Phù ở quán cà phê.

Trước khi Trần Phù chưa tới, cô đã tự gọi một cốc cà phê rồi.

Trịnh Ngạo Tuyết chỉ âm thầm bảo vệ cô ở trong tối và cũng không có ngồi cùng bàn cô.

Úc Lạc Hàn đang ở trong văn phòng của mình, anh ta đã nhìn thấy Mặc Sơ.

Chỉ có điều, khi Trần Phù đi tới bàn của Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn híp mắt lại, Trần Phù sắp kết hôn với Dịch Tang rồi sao?
Người biết chuyện này đã ít lại càng ít.

Trần Phù đi tới rồi ngồi xuống, Mặc Sơ ngưng mắt nhìn ông ta: “Anh Trần, uống gì?”
“Tôi không uống cà phê!” Trước nay Trần Phù không quen uống: “Cô nói cho tôi điểm sáng trong bản kế hoạch của cô là được rồi.


“Được!” Mặc Sơ nói thẳng: "Trước mặt tôi có hai bản kế hoạch, thứ nhất, là tổ chức hôn lễ trên máy bay, anh Trần có thể thuê một chiếc máy bay, anh muốn cho cô Dịch một bất ngờ, có thể mời cô ấy ngồi máy bay đi du lịch, sau đó thực hiện hôn lễ lãng mãn ở trên không trung.

Thứ hai, là ở nước ngoài, chọn nơi có Lavender nở rộ, cầu hôn lãng mãn ngoài ra còn tổ chức hôn lễ, cộng thêm du lịch tuần trang mật theo dây chuyền luôn cũng được.

Tiếp theo, Mặc Sơ lại bổ sung thêm: “Cái thứ hai còn có thể là cái kế tiếp của cái thứ nhất lãng mạn!”
Dù rằng Trần Phù có hận Mặc Sơ, nhưng ý kiến sáng tạo của cô, Trần Phù vẫn tán thành.

“Tôi suy nghĩ trước đã!” Trần Phù nói: “Phải rồi, cô Mặc, lần sau cô đến thẳng nhà tôi nhé! Tôi là khách hàng của cô, tôi chạy tới đây, có phải cô làm giá quá rồi không nhỉ?”
“Nếu ông cảm thấy tôi làm giá quá, ông có thể tìm người khác!” Mặc Sơ đúng mực nói.

“Cô là cái thá gì…” Trần Phù trừng mắt nhìn cô.

Ông ta nói hơi to, người ở bàn bên cạnh cũng quay sang nhìn ông ta.


Chỗ này vốn là nơi khá lịch sự, tất nhiên là Trần Phù không quen rồi.

Mặc Sơ thì ngược lại, cô ngồi rất tự nhiên: “Anh Trần đã có ý kiến với người lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho anh như vậy, thì tôi có quyền yêu cầu không nhận đơn của anh!”
“Chẳng phải với các cô thì khách hàng là thượng đế sao? Tôi là thượng đế của các cô!” Trần Phù hừ một tiếng.

Mặc Sơ ngưng mắt nhìn ông ta: “Thật đáng tiếc, tôi không theo cái tín ngưỡng này!”
Trần Phù lập tức đứng dậy: “Tôi phải khiếu nại với ông chủ của cô! Cô có thái độ gì đấy?”
“Người khác kính tôi một thước, tôi sẽ kính người đó một trượng, tất nhiên anh Trần phát ngôn xúc phạm tôi trước, anh còn đi khiếu nại với ông chủ tôi ư?” Mặc Sơ vẫn ngồi vững vàng như cũ: “Anh Trần, anh không biết rằng, có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì nửa bước khó đi sao?”
Trần Phù tức giận nói: “Người đâu, đập cái quán cà phê này cho tôi!”
“Ông dám?” Trịnh Ngạo Tuyết đi tới, súng của cô ấy để ở bên hông: “Trần Phù, đây là nơi công cộng, ông dám hành hung, thì vào ăn cơm tù nhé!”
Trần Phù lập tức đi ra ngoài: “Lại là cô, người đàn bà xấu xa! Bà tám, cô không được chết tử tế đâu!”
“Phần đời còn lại không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa!” Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: “Trái lại là ông đấy, ông đừng có mà phạm tội, để tránh dưỡng lão miễn phí trong tù.


Trần Phù không dám ở lại lâu, ông ta lập tức kêu thuộc hạ lái xe đi.

Mặc Sơ gọi một phần bánh ngọt cho Trịnh Ngạo Tuyết: “Ngạo Tuyết, nào, cô vất vả rồi!”
Trịnh Ngạo Tuyết ăn: “Chị dâu, người này không có ý tốt, tôi thấy ông ta tuyệt đối không phải là muốn kết hôn, ông ta muốn gây sự ấy! Cô không cần lên kế hoạch cho ông ta!”
“Tôi cũng nhìn ra rồi!” Mặc Sơ nói: “Trần Phù đúng là chó không đổi được thói quan ăn cứt! Giờ đã là thời đại nào rồi, ông ta vẫn còn muốn hơi một tí là đập quán nhà người ta chứ!”
Trịnh Ngạo Tuyết ăn vài miếng hết cái bánh ngọt: “Ăn cũng ngon đấy chứ!”
“Thêm cái nữa nhé?” Mặc Sơ nhìn cô ấy.

“Không cần đâu! Sẽ béo!” Trịnh Ngạo Tuyết mỉm cười nói: “Nếu không đến lúc không mặc được quân phục, thì tôi đau khổ lắm.


Mặc Sơ cũng mang về cho Tiểu Mễ và Tiểu Hòa với cả chị Tông mỗi người một phần bánh ngọt, hai người họ vừa đi ra khỏi cửa, liền có chậu hoa rớt xuống từ trên cao.

“Chị dâu, cẩn thận!” Trịnh Ngạo Tuyết phản ứng nhanh, cô ấy đẩy Mặc Sơ sang một bên.

Trịnh Ngạo Tuyết thấy không né được nữa, lúc này trái lại là không né không nhường, cô ấy đá một cước về phía chậu hoa đang rơi từ trên cao xuống.

.

Bình Luận (0)
Comment