Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 43


Sáng sớm hôm sau, Mặc Chiêu Đệ đi tới Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu, cô ta mặc một bộ váy Chanel kiểu mới nhất, trên người cũng xịt nước hoa Chanel.

Cô ta nhìn Mặc Sơ vừa đến, vội vàng chạy tới: “Chị à, hôm nay để em đi chung với chị nha!”
“Được.” Mặc Sơ cũng không biết Quyền Đế Sâm nghĩ như thế nào, để Mặc Chiêu Đệ tự đi gặp anh cũng được.

Hai người cùng đi đến tòa nhà Đế Quốc, đi vào phòng tổng giám đốc của Quyền Đế Sâm.

“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Chiêu Đệ lập tức bước lên chào hỏi: “Tôi là Mặc Chiêu Đệ, chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi hôn lễ của chị họ tôi rồi.”
Mặc Sơ đứng im lặng bên cạnh.

Quyền Đế Sâm cau mày nhìn Mặc Sơ, mất hứng nói: “Ai cũng xách vào phòng làm việc của tôi được!”
“Xin lỗi…” Mặc Sơ áy náy nói: “Tổng giám đốc Quyền, cô Mặc Chiêu Đệ cũng là một trong số những người được chấp nhận.”
Sắc mặt Quyền Đế Sâm lạnh hẳn đi, anh gọi vào số điện thoại ở quầy tân lễ: “Lên đây.”
Tả Điện Vũ nhanh chóng đi lên, Quyền Đế Sâm nói: “Mang cô ta ra trước đi!”
Tả Điện Vũ nói với Mặc Chiêu Đệ: “Mời cô Mặc.”
Mặc Chiêu Đệ nhỏ giọng nói với Mặc Sơ: “Chị ơi, nhất định chị phải nói tốt cho em đấy!”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ, anh nhìn Mặc Sơ: “Trông tôi là tên đàn ông nhạt nhẽo đến thế à?”
Chẳng lẽ trông anh có hứng thú với Mặc Chiêu Đệ thế ư?
Mặc Sơ nhìn anh: “Tổng giám đốc Quyền, là tôi không tốt, không được anh cho phép mà đã cho cô ấy và.”.


||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Khuôn mặt của Quyền Đế Sâm vô cùng lạnh lùng: “Ân Phi Âm muốn lợi dụng cô để biến thành bà chủ Quyền không thành, lại cướp ngang quyền điều hành trên tay cô, cấp trên ác độc như vậy, chuyện duy nhất cô cần làm là đạp đổ cô ta, cô mới có đường đi được! Mặc Chiêu Đệ lúc nào cũng hãm hại cô, bắt cô gánh tội thay, cô ta còn suốt ngày gây ra biết bao nhiêu chuyện, nhưng mà người bị phạt lại là cô, cô còn xem cô ta như em gái à?”
“Nhà họ Mặc vẫn luôn nuôi dưỡng tôi, đây là sự thật.” Mặc Sơ khẽ nói: “Nếu như anh cảm thấy cô ấy không hợp để làm bà chủ nhà họ Quyền thì để tôi đi nói với cô ấy là được, anh đừng tức giận nữa được không?”
Quyền Đế Sâm cáu bẳn nhìn cô, cô lại dịu dàng nhìn hắn.

Trong ngực Quyền Đế Sâm dâng lên một cơn giận, dù anh có cho cô quyền lợi vô tận thì cô cũng sẽ không dựa vào thế lực của anh.

“Ngồi xuống ghế sô pha đi.” Anh chỉ tay.

Mặc Sơ nghe lời anh, đi đến chiếc ghế sô pha màu đen cao cấp ngồi xuống.

Bởi vì hôm qua tay chân bị thương cho nên thâm lên, chỉ cần đi lại là sẽ đau.

Cô cố cắn răng nhẫn nhịn, không thể hiện gì trước mặt anh.

Quyền Đế Sâm đi đến, cầm lấy mắt cá chân của cô.

Mặc Sơ rất ngạc nhiên, cô đỏ mặt nhìn anh: “Tổng giám đốc Quyền…”
Anh đang muốn làm gì vậy? Đây là phòng làm việc của anh, anh sẽ không làm loạn đấy chứ!
Hôm nay cô mặc quần tây, bởi vì trên chân có vết bầm to nên cô không mặc váy công sở được, chẳng lẽ cô mặc quần rồi mà người đàn ông này vẫn phát hiện được vết thương của cô?
Có phải anh có mắt nhìn xuyên thấu không? Nếu như anh có mắt nhìn xuyên thấu thật, vậy chẳng phải anh đã nhìn hết sạch người cô rồi ư.

Thật ra chỉ cần Quyền Đế Sâm nhìn tư thế đi đường và động tác trên tay cô là đã phát hiện ra chỗ bất thường.

Anh có sức quan sát rất nhạy bén, cô vẫn còn trước mặt anh, sao có thể lừa anh nổi?
Quyền Đế Sâm vén quần tây của cô lên, bỗng thấy được một vết màu xanh tím thật to, nghiêng nghiêng phần bắp chân, đưa tay nhấn một cái, cô lập tức kêu ré lên.

“Đừng mà, đau lắm…” Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm, đôi con ngươi ầng ậng nước, khi nằm ở thế yếu, cô chỉ có thể cầu xin anh như vậy.

Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm, đôi mày kiếm nhíu chặt: “Vết thương của cô chưa hề khỏi.”
Mặc Sơ khẽ biến sắc, cô cũng không muốn để mình bị thương, nhưng từ trước tới nay, người ta vẫn luôn nhắm vào cô.

Làm gì có người phụ nữ nào tình nguyện bị thương đâu? Cô chu môi lên.

Cô cũng hiểu mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, chiếu theo nhu cầu, thứ cô cho hắn cũng chỉ có thân thể này, cô chỉ muốn cho anh hưởng dụng cảnh đẹp ý vui, chứ không phải nhìn thấy những vết thương kia.


“Sao? Làm bà chủ họ Quyền thì tủi thân lắm à?” Đôi môi mỏng của Quyền Đế Sâm cong lên, anh thả mắt cá chân của cô ra.

“Không phải!” Mặc Sơ lập tức lắc đầu.

Anh đứng lên, cơ thể cao lớn mạnh mẽ kia ngập tràn tính uy hiếp, lạnh lùng đáng sợ.

Mặc Sơ không muốn anh hiểu mình đang chống cự trốn tránh gì đó, cô vội ôm lấy eo anh: “Tổng giám đốc quyền, tôi không có ý đó thật mà…”
Mặc Sơ hơi luống cuống, cô chưa từng chủ động như vậy bao giờ, lúc này ôm lấy eo anh, cô cảm thấy tất cả khoang mũi đều tràn ngập hương vị của anh.

Anh rất cao lớn, lúc cô ôm anh, lỗ tai vừa vặn dán vào ngực anh, từng tiếng tim đập mạnh mẽ ùa vào màng nhĩ, từng tiếng lại từng tiếng.

Mặc dù đang là mùa xuân, thế nhưng Mặc Sơ lại cảm thấy hơi nóng, đặc biệt là lòng bàn tay cô cứ chảy mồ hôi mãi.

Cô hơi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu như biển cả của anh.

“Không có ý gì?” Quyền Đế Sâm hỏi cô.

Mặc Sơ cắn môi, mặt đỏ bừng lên, đến cả đôi tai trắng như viên ngọc tinh xảo cũng bị nhuốm màu đỏ hồng.

Quyền Đế Sâm lại hỏi thêm lần nữa: “Hửm?”
“Không phải tôi không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!” Mặc Sơ bị ép phải nói ra.

“À.” Vậy mà người đàn ông cao thâm này chỉ nhả một chữ.


Mặc Sơ cho là anh không tin, cô nóng nảy nói: “Tôi nói thật đó, nếu như anh không ngại mấy vết thương trên người tôi thì chúng ta làm lúc nào cũng được…”
“Lúc nào cũng được?” Quyền Đế Sâm bắt lấy từ này: “Bao gồm cả bây giờ?”
Mặc Sơ trợn trừng mắt, bây giờ? Mặc Chiêu Đệ vẫn còn ở bên ngoài, đây là phòng làm việc của anh, cô làm sao dám được?
Cô bị anh hỏi ép, đôi mắt đỏ bừng như thỏ, ngập hơi nước nhìn anh.

Mà cơ thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy trong ngực Quyền Đế Sâm.

Lời này là lời nói thốt ra lúc hoảng loạn không biết lựa lời, bây giờ cô không đổi ý được nữa rồi.

Dáng vẻ này của cô trông thì kiên cường nhưng lại rất mềm mại, muốn biểu đạt suy nghĩ của mình nhưng không biết phải làm sao, cô không dám tới gần anh, mà có đôi khi không biết nên làm sao.

Quyền Đế Sâm thấy mình dọa sợ cô nên hòa hoãn hơn hẳn, vỗ vỗ lưng cô: “Đi viện kiểm tra thử đi.”
“Không sao, chỉ là vết bầm thôi, vài hôm nữa là khỏi!” Mặc Sơ nhỏ giọng nói.

Quyền Đế Sâm bá đạo ra lệnh: “Tôi muốn xem giấy khám bệnh của cô.”
“Nhưng tôi không sao thật mà…” Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn anh, cô là gì dễ vỡ như vậy, có va vào cái bàn thôi mà cũng phải đi khám?
Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Đế Sâm thoáng cái trầm xuống: “Cô muốn tôi ôm cô đi luôn đúng không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Sơ thoáng cái đỏ lên như trái cà chua, cô làm gì có lá gan đó?.

Bình Luận (0)
Comment