Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 72


Nhưng mà người đàn ông Quyền Đế Sâm kia quá lợi hại, chắc là anh xem thấu trò lừa bịp của Cố Vãn Vãn, ngược lại còn giáo dục cô ấy.

Mặc Sơ an ủi cô ấy: “Vãn Vãn, mặc kệ thế nào đi nữa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Nhưng có khả năng anh Sâm sẽ mãi mãi không để ý đến tớ nữa!” Cố Vãn Vãn trầm giọng.

Mắc Sơ khẽ thời dài một tiếng: “Vãn Vãn, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô đã quyết định, cô muốn nói cho Cố Vãn Vãn biết là cô và Quyền Đế Sâm đã kết hôn, mặc dù cuộc hôn nhân này không hề liên quan đến tình yêu, nhưng vẫn là một cuộc hôn nhân được pháp luật công nhận.

“Sơ Sơ à, bây giờ tớ chẳng muốn nghe gì hết.” Cố Vãn Vãn lắc đầu: “Cảm ơn cậu đã đến thăm tớ.”
“Được rồi.” Mặc Sơ muốn nói lại thôi.

Cô nghĩ bây giờ tâm trạng của Vãn Vãn rất tồi tệ, đợi cố Vãn Vãn vượt qua nỗi đau này, cô sẽ giải thích rõ với Cố Vãn Vãn vậy.

Mặc Sơ trở về công ty, cô vừa cảm thấy vui vẻ vì Cố Vãn Vãn khỏe mạnh, vừa cảm thấy đau lòng vì cô ấy bị tình yêu làm khổ.

Tình yêu là cái gì? Chính cô cũng không biết!
Có lẽ có một vài người phụ nữ sinh ra chỉ sống vì tình yêu.

Mọi người vẫn thường nói tình yêu là linh hồn của người phụ nữ, Mặc Sơ tự nghĩ, cô vẫn chưa tìm được linh hồn của mình.


Mặc Sơ lại vui mừng vì mình vẫn chưa yêu Quyền Đế Sâm, nếu không thì chắc cô đau lòng chết mất!
Có những lúc cô cảm thấy mình thật lợi hại, bà Quyền đích thân chọn vợ và sắp xếp hôn lễ cho anh.

Đây là công việc hay chỉ là công việc?
Cho nên không cần xen lẫn bất cứ vấn đề riêng tư gì vào.

Buổi tối, cô nhận được điện thoại của mẹ nuôi: “Mặc Sơ, bố mày sắp mừng thọ sáu mươi tuổi rồi, mày có ý tưởng gì không?”
Mặc Sơ nhìn thoáng qua lịch để bàn của mình, cô đã khoanh tròn trước những mốc thời gian thế này.

Hằng năm, mỗi khi đến sinh nhật bọn họ cô đều tặng quà và chúc mừng: “Mẹ, chúng ta sẽ tổ chức tiệc ở đâu? Chúng ta tổ chức tiệc rượu ở khách sạn để lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của bố vui vẻ một chút đi, được không?”
“Tổ chức tiệc rượu à?” Trần Chân Dao cười lạnh: “Ai bỏ tiền ra?”
“Đúng dịp con vừa nhận được một khoản tiền hoa hồng, con bỏ tiền, khách sạn và khách mời thì mẹ quyết định.”
“Thật hả?” Trần Chân Dao lập tức đổi giọng: “Vậy nhất định phải mở tiệc trong khách sạn bảy sao để bố con có được một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng, chúng ta còn phải mời nhiều nhân vật uy tín nữa.”
“Được.” Mặc Sơ đồng ý.

Đến cuối tuần, Mặc Sơ xin phép Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, có lẽ tối nay tôi sẽ về muộn một chút, tôi có thể xin nghỉ chứ?
Quyền Đế Sâm cũng không hỏi cô đi đâu mà đồng ý một cách rất sảng khoái.

Trong khách sạn bảy sao, Mặc Sơ tổ chức bữa tiệc mời mười bàn, một bàn hai mươi nghìn nhân dân tệ, mười bàn tiệc rượu, tổng cộng tiêu tốn hai trăm nghìn nhân dân tệ.

Lúc cô đến, Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ đều đang đợi cô.

“Chị à, bây giờ chị giàu có ghê!” Mặc Chiêu Đệ nói móc: “Cho em mượn một ít tiền đi học đi!”
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Chiêu Đệ, em đã tốt nghiệp đại học rồi.

Nếu như em muốn học tiếp thì có thể vừa học vừa làm.

Chị tổ chức tiệc sinh nhật cho bố là chuyện mà phận con gái nên làm, chị nên hiếu thảo với ông ấy.”
“Mẹ, mẹ nhìn chị ta mà xem, bây giờ còn biết dạy dỗ người khác nữa kìa!” Mặc Chiêu Đệ giơ tay bóp lấy cánh tay Trần Chân Dao.

Tối nay Trần Chân Dao ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trên người là một bộ sườn xám màu đỏ, thêu một đóa hoa hồng to, bà ta nói với Mặc Chiêu Đệ: “Con còn không đi trang điểm lại đi, tối nay có khách quý đến chơi đấy!”
“Con đi ngay bây giờ đây!” Mặc Chiêu Đệ mặc một bộ lễ phục màu đỏ, bên vai trái còn có một đóa phù dung, toàn thân như bị biển đỏ bao vây.


Nhìn lại Mặc Sơ, chỉ là màu trắng vô cùng mộc mạc.

Cô mặc áo thun trắng và một chiếc quần jean đã bạc màu, đi đôi giày vải màu trắng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, trông như một sinh viên đại học tràn trề sức sống tuổi thanh xuân.

Trong lòng Mặc Sơ âm thầm biết ơn Quyền Đế Sâm, anh cho cô tiền nên hôm nay cô mới có thể mời khách, quan trọng là từ trước đến nay người đàn ông đó không thèm để ý đến chút tiền này.

Mặt trời đã ngã về tây, lâu rồi Quyền Đế Sâm chưa về thăm ông nội, anh lái xe trở về, thấy được hoa thanh long ngoài tường đang thoải mái sinh trưởng, đỏ thắm cả một góc tường.

“Cậu chủ đã về rồi!” Quản gia Trương vô cùng vui vẻ, vội vàng nói với ông cụ: “Ông chủ, cậu chủ đã về rồi.”
“Có dẫn theo cháu dâu về không?” Quyền Thịnh Quốc vui vẻ.

Quản gia Trương lắc đầu: “Cậu chủ về một mình.”
Quyền Đế Sâm đi vào nhà: “Ông nội, chẳng phải bây giờ cháu đang chọn người rồi à, ông vội gì chứ?”
“Ông muốn bế cháu trai chứ gì!” Suy nghĩ của Quyền Thịnh Quốc cũng giống như tất cả cụ già trên đời này, già rồi, chỉ thích con cháu vây quanh dưới gối, ông cụ cười còn trẻ con không ngừng ầm ĩ.

Quyền Đế Sâm chỉ cười nhẹ: “Ông đánh cờ không?”
“Tối nay không có tâm trạng đánh cờ.” Quyền Thịnh Quốc nói: “Mặc Đại Thăng tổ chức sinh nhật, mời ông tham gia.

Cháu cũng biết rồi đấy, bây giờ ông không có cháu nội để bế, không muốn đi đâu hết.”
Quyền Đế Sâm cong môi nở nụ cười, ông lão này còn nói gần nói xa, lòng vòng hỏi anh là sao còn không chịu nhanh chóng kết hôn sinh con đây mà!
“Mặc Đại Thăng ư?” Quyền Đến Sâm nhắc lại cái tên này một lần, đó không phải là cha nuôi của Mặc Sơ sao?
Quyền thịnh Quốc nói: “Bố của Đại Thăng cũng là một cảnh vệ của ông ngày trước, còn có mấy ông bạn già kia cũng đi, người ta đều có cháu nội để bế, thậm chí là cháu cố nữa, ông thì cháu gì cũng không có, ông không đi!”
“Để cháu đi!” Quyền Đế Sâm lấy xe.


“Được, cháu nhớ chuẩn bị một phần quà.” Quyền Thịnh Quốc dặn dò anh.

Lúc Quyền Đế Sâm lái xe rời đi, quản gia Trương đuổi theo: “Cậu chủ, cậu không ăn tối trong nhà à?”
“Để ngày mai đi.” Quyền Đế Sâm lái xe đi.

Bên phía tiệc rượu, Mặc Sơ đang đứng ở cửa chiêu đã khách khứa, những người khác thì đang đứng nói chuyện phiếm với Trần Chân Dao.

Trần Chân Dao nói: “Bữa tiệc này là do Chiêu Đệ nhà chúng tôi bỏ tiền ra đấy, Chiêu Đệ nhà chúng tôi rất có triển vọng, còn biết hiếu thảo với bố mẹ.”
“Nhưng mà thật kỳ quái, chẳng phải Chiêu Đệ nhà cô vẫn chưa đi làm à, lấy đâu ra tiền?” Có người hỏi.

Trần Chân Dao sững sờ, tươi cười như hoa nở: “Bạn trai của Chiêu Đệ nhà chúng tôi rất giàu có.”
“Vậy à, cậu ta làm nghề gì?” Bác gái khác cũng hứng thú.

Trần Chân Dao lại lấy Quyền Đế Sâm làm hình mẫu con rể, bà ta ảo tưởng anh là con rể của mình: “Cậu ta cao ráo mạnh mẽ, đẹp trai mê người, ba đời lý lịch tốt, là nhân vật lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay trong giới tài chính, nhưng hết lần này đến lần khác lại chỉ yêu thương cưng chiều Chiêu Đệ nhà tôi…”
“Bác Mặc, bác đang nói đến một tổng giám bá đạo đúng không?” Có người bật cười: “Đây đúng là hình mẫu tổng giám đốc bá đạo trong phim truyền hình máu chó, chiếu lúc tám giờ tối.”
Mấy bác gái khác cũng đều nở nụ cười, Trần Chân Dao hừ một tiếng: “Đến lúc đó các người sẽ biến có phải đang diễn kịch hay không.”
“Cảm ơn đã đến chia vui…” Mặc Sơ mỉm cười nói, lại không ngờ là Quyền Đế Sâm cũng đến..

Bình Luận (0)
Comment